Hứa Thanh Du ngủ một giấc đến tận buổi tối.
Khi cô tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài đã hơi tối.
Rõ ràng là trước lúc ngủ vẫn còn rất khỏe.
Nhưng sau khi ngủ dậy thì cô lại có một càm giác mỏi vai mỏi gáy.
Cô ấy không được thoải mái cho lắm, và phải mất một thời gian dài mới có thể ngồi dậy được.
Ninh Tôn không ở trong nhà, cửa phòng mở toang, gian phòng bên ngoài yên tĩnh vô cùng.
Hứa Thanh Du nhịn không được mà kêu lên mấy tiếng.
Quả nhiên không có ai đáp lại cô cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm và tựa vào đầu giường.
Cô không lập tức xuống giường mà lấy điện thoại để xem.
Không quá muộn nhưng cũng không còn sớm, lúc này cô cũng không biết Ninh Tôn ra ngoài làm gì.
Hứa Thanh Du cảm thấy mình rất lười biếng.
Giấc ngủ này của cô không thoải mái chút nào, mà nhiều hơn đó là mệt mỏi.
Cô ngồi vậy một lúc thì Ninh Tôn trở về.
Ninh Tôn và mẹ Ninh cũng nhau đi vào nhà.
Vừa về tới nhà là cười nói trông có vẻ rất vui.
Ninh Tôn về phòng để kiểm tra, anh thấy Hứa Thanh Du đã tỉnh liền nhanh chóng nói: “Em tỉnh rồi à, tỉnh lúc nào vậy? Vừa nãy anh có ra ngoài một chút.”
Hứa Thanh Du chỉ ừ một tiếng: “Em cũng vừa mới tỉnh.
Hồi nãy anh đi đâu vậy?”
Ninh Tôn đi tới bật đèn lên.
Anh lấy một bộ áo quần cho cô ấy xem, “Anh đi xem chỗ hiện trường hôn lễ của chúng ta.
Anh đi cũng mẹ đến đó xem.”
Lúc này, mẹ Ninh đi đến cửa phòng, bà dựa vào cửa nói, “Vốn dĩ bác định kêu con đi cùng.
Nhưng thấy con ngủ say quá, bác gọi liền mấy tiếng mà con cũng chẳng có phản ứng gì.”
Đúng thật là Hứa Thanh Du đã ngủ rất sau nên cô chẳng nghe mẹ Ninh kêu cô.
Cô ngồi như vậy vài giây nữa rồi đứng dậy.
Cả người cô rất khó chịu, cô muốn trước tiên là mình phải đi tắm.
Ninh Tôn và mẹ Ninh đi ra ngoài sảnh đợi Hứa Thanh Du.
Cô nhanh chóng tắm rửa, lúc này cô mới cảm giác bớt mệt mỏi hơn rất nhiều.
Đầu óc cũng tỉnh táo đi rất nhiều.
Sau khi thay quần áo và đi ra, Ninh Tôn nói với cô ấy rằng Chương Tự Chi và Cố Tư, bọn họ đã đến rồi.
Tối hôm nay, bọn họ sẽ ăn tối tại khách sạn này.
Bọn họ đã ở trong phòng riêng đợi sẵn.
Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, giọng nói rất gấp gáp, “Vậy thì tại sao bây giờ anh mới nói với em, để em rề rà lâu như vậy chứ.”
Ninh Tôn mỉm cười, “Không sao đâu.
Vợ của Tự Chi vẫn chưa đến đây.
Có lẽ là cậu ta phải về để đón vợ nữa.
Bên chỗ Tiểu Tư cũng có đem con nhỏ đến, bây giờ chắc cũng đang quậy phá lắm nên bọn họ chắc cũng đang trông bé.
Tất cả mọi người đều không gấp gáp lắm nên em đừng lo.
“
Dù cho Ninh Tôn có nói như vậy thì trong lòng Hứa Thanh Du cũng có chút áy náy, “Vậy thì được.
Em cũng chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta qua đó đi.”
Đầu tóc của cô sửa soạn nửa ngày cũng không biết đã khô chưa.
Ninh Tôn có chút không yên tâm.
Vậy nên anh ta đến nhà tắm lấy máy sấy tóc và qua đó giúp Hứa Thanh Du sấy khô đầu tóc.
Mẹ Ninh ngồi một bên và nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Lúc đầu khi bà và Ninh Bang ở bên nhau thì bà đề ra yêu cầu gì, Ninh Bang cũng có thể hoàn thành được hết.
Ông ta đối với bà rất có tâm.
Chỉ là con người của Ninh Bang có chút cặn bã.
Nếu như không còn có cảm giác tươi mới nữa thì những thứ quan tâm đó cũng từ đó mà tan biến hết.
Sau đó, hai người họ cứ dây dưa trong một khoảng thời gian dài.
Tiếp đó, danh tiếng của bà bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Muốn tìm thêm một người đàn ông nữa thì ngưới đó cũng chẳng đối tốt với bà cho mấy.
Ánh mắt của mẹ Ninh nhìn một hồi lâu vào người Ninh Tôn.
Cũng thật tốt, Ninh Tôn không bị nhiễm những thói xấu của Ninh Bang.
Anh đối xử với người con gái mình yêu rất dịu dàng và quan tâm hết mực.
Bà đã cảm thấy toại nguyện lắm rồi.
Bà lại nhìn Hứa Thanh Du, cô gái này cũng khá, xứng đôi vừa lứa với Ninh Tôn.
Bản thân mẹ Ninh không có được thứ gọi là hạnh phúc nhưng khi thấy những thế hệ sau này có thể thuận theo trái tim của mình, bà cảm thấy vui sướng vô cũng.
Đợi cho tóc của Hứa Thanh Du khô, Ninh Tôn mới giúp cô kéo nhẹ nó lên.
Hứa Thanh Du cười quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Anh còn biết chải tóc à?”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Ở đoàn phim, anh có nhìn thấy những người thầy tạo hình có làm tóc cho người khác.
Vậy nên anh cũng có biết một chút.
Em thấy được chứ?”
Hứa Thanh Du nhìn thấy bản thân mình trong gương, “Cũng tốt lắm.
Không ngờ anh cũng có thiên phú ở mảng này nữa.”
Ninh Tôn kéo cô đứng dậy và đi ra ngoài, “Đợi sau này không làm nghệ sĩ nữa, chắc anh cũng có nhiều con đường khác để đi.”
Anh ta nói không làm nghệ sĩ nữa, Hứa Thanh Du cũng thuận thế hỏi, “Khi nào mới không làm nữa? Với tầm ảnh hưởng hiện tại của anh, thì bên chỗ chị Thái chắc chắn sẽ không thả nhân tài đi đâu.”
Hợp đồng kí kết của Ninh Tôn và công ty cũng không quá dài.
Lúc đó anh cũng đã so sánh với những công ty khác, cũng chỉ có bên này là thời hạn hợp đồng ngắn nhất, vậy nên anh mới đồng ý.
Những hợp đồng có thời hạn dài thì thật sự Ninh Tôn không suy nghĩ đến.
Anh cũng không biết sau này mình có thể làm nghệ sĩ hay không.
Vậy nên anh đã quyết định chừa cho mình một con đường lui.
Vì vậy, anh nói, “Đợi đến khi hết thời hạn hợp đồng rồi hẳn tính tiếp.
Một khi mà hợp đồng đến thời hạn thì bọn họ cũng chẳng làm gì được anh.”
Nói xong những điều đó, mẹ Ninh cũng hai người họ đi ra khỏi phòng, xuống lầu rồi đến phòng riêng đã được đặt trước.
Vừa mới vào phòng riêng thì đập vào mắt của Hứa Thanh Du là hình ảnh Trì Uyên đang ôm đứa trẻ và đi tới đi lui trong phòng.
Đứa trẻ đó bò trên vai của Trì Uyên mắt nhắm mắt mở, trông dáng vẻ hình như nó không muốn ngủ thì phải.
Cố Tư đang ngồi dựa lên trên ghế sô pha, và đang cầm điện thoại.
Chương Tự Chi không ở trong phòng, chắc là anh ta đã đi đón vợ mình.
Nhìn thấy đám người Ninh Tôn đi tới, Cố Tư nhanh chóng đặt điện thoại xuống.
Sau đó cô đứng lên, “Lại đây đi, tới đây xem cái này.
Vừa nãy bọn tôi có gọi một số món, không nhiều lắm.
Mọi người có muốn gọi thêm vài món không.”
Nói xong, cô đưa thực đơn cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du vẫn đang nhìn đứa trẻ mà Trì Uyên đang ôm.
Cô lấy thực đơn và tùy tiện gọi vài món.
Sau đó, cô đưa thực đơn cho Ninh Tôn, bản thân lại chạy đến bên cạnh đứa trẻ.
Đứa trẻ này có chút khác so với hồi trước bọn họ đã gặp.
Hình như đã béo lên một chút, rồi cặp mắt đã to hơn, tròng mắt cũng đen hơn rất nhiều, giống như nho đen vậy.
Đứa trẻ thấy Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào mình hơn nửa ngày.
Sau đó, đột nhiên nó cười toe toét.
Hứa Thanh Du bị nụ cười của đứa trẻ làm cho gục ngã, cô thực sự không thể chịu đựng được.
Cô đưa tay lên sờ vào mặt đứa trẻ, “Có thể cho tôi bế nó một chút được không?”
Trì Uyên còn mong người khác bế nó đi chỗ khác.
Ngày hôm nay, không biết thằng oắt con này bị gì, bình thường tầm giờ này thì nó đã ngủ.
Hôm nay lại thức dữ như vậy, hơn nữa tính khí cũng thay đổi rất nhiều.
Nó không cho phép ai thả nó xuống.
Lúc ôm nó thì phải không ngừng đi tới đi lui mới được.
Hứa Thanh Du đem đứa trẻ đặt vào tay và vỗ về vài lần, đứa trẻ không sợ người lạ, miễn là có người bế.
Hứa Thanh Du không phải là người khéo tay, nhưng tư thế bế đứa trẻ của cô cũng khá đúng.
Cô để trẻ nằm trên vai, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng bé, đi chậm trên mặt đất, ngâm nga khe khẽ trong miệng.
Đứa trẻ chỉ dựa vào người cô, nhìn chằm chằm vào những người trong phòng.
Ninh Tôn ngồi sang một bên và nhìn Hứa Thanh Du.
Khi Hứa Thanh Du ôm đứa trẻ và dỗ dành nó một cách kiên nhẫn.
Dường như cô biến thành một con người hoàn toàn khác với người mà Ninh Tôn thường thấy.
Ngay cả bình thường Hứa Thanh Du cũng rất kiên nhẫn với anh ta, nhưng thái độ của cô ấy đối với đứa trẻ này lại khác.
Trong chốc lát, vô số hình ảnh Hứa Thanh Du đang ôm đứa con của Ninh Tôn và cô xuất hiện trong đầu của anh ta.
Cảnh tượng đó thật sự rất tốt đẹp.
Nói sao thì cũng rất kì lạ.
Đứa tre này quấy náo cũng lâu, Trì Uyên ôm nó lắc qua lắc về rất lâu nhưng nó lại không ngủ.
Nhưng Hứa Thanh Du ôm nó thì nó liển ngủ ngay.
Nó cứ như vậy mà nhắm mắt nằm vào lòng Hứa Thanh Du, trông ngủ cũng rất ngon.
Cố Tư ngồi bên đó cười nói, “Có vẻ như anh chàng nhỏ của tôi rất thích Tiểu Du.”
Hứa Thanh Du đặt đứa trẻ vào trong xe đẩy, “Khi ôm em bé thì có chút mềm mền, em lại sợ làm cho nó bị thương.”
Trì Uyên ở một bên nói: “Đó đều là tưởng tượng mà thôi.
Cô vẫn chưa thấy lúc nó khóc đâu, cô sẽ giật mình đấy.”
Cố Tư ngồi bên cạnh thở dài, “Đây cũng là lần đầu tiên tôi biết, con nít là quậy lên thì chỉ có sợ mà thôi.
Nhưng mà tôi cũng muốn biết Lão Chương chung sống với đứa con của anh ấy như thế nào rồi?”
Tính cách của Chương Tự Chi có chút khác người.
Nếu như sinh ra một đứa có tính cách na ná anh thì chắc hai bố con họ sẽ đánh nhau cho mà xem..