Hai người tựa vào nhau một lúc, điện thoại di động của Ninh Tôn lại vang lên, lần này là Cố Tư gọi.
Cố Tư nói Trì Uyên đã tỉnh.
Cô và Trì Uyên muốn về nhà.
Dù sao thì trong nhà vẫn còn có con nhỏ, hai người họ vẫn luôn nhớ con ở nhà.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du dự tính qua đó để tiễn hai người họ về.
Nhưng Cố Tư lại nói bọn họ đã ở trước cửa khách sạn để bắt taxi về rồi.
Còn nói Ninh Tôn không cần tiễn đâu.
Cố Tư còn nói đùa rằng: “Mối quan hệ xủa chúng ta mà còn phải tiễn tới tiễn lui nữa à.
Tôi lại thấy khó chịu lắm, không cần thiết lắm đâu.”
Ninh Tôn đã đứng dậy, nghĩ ngợi một hồi rồi ngồi trở lại, “Được rồi, trên đường chú ý an toàn nhé.”
Trong điện thoại bọn họ không nói quá nhiều.
Bởi vì Ninh Tôn nghe thấy bên đó Trì Uyên đang giục Cố Tư nhanh lên.
Nói cô ấy mau gọi điện thoại về nhà, hỏi con ở nhà như thế nào rồi.
Ninh Tôn muốn cười vài tiếng.
Chút tâm tư đó của Trì Uyên mà Ninh Tôn còn không hiểu hay sao chứ.
Đã giây phút này rồi, mà anh ta cũng đề phòng Ninh Tôn.
Đúng là người đàn ông này cũng nhỏ mọn thật.
Ninh Tôn cúp điện thoại trước, sau đó để điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, anh ta lại không khỏi bật cười.
Hứa Thanh Du thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn anh ấy, “Làm sao vậy? Anh cười cái gì thế?”
Ninh Tôn lắc đầu, “Không có chuyện gì to tát lắm.
Anh chỉ thấy đôi khi đàn ông cũng có lúc nhỏ mọn thật.”
Khi Ninh Tôn nói xong cái này thì ngay lập tức Hứa Thanh Du liền nghĩ đến Tống Kình Vũ.
Đến cuối cũng thì cô và Tống Kình Vũ cũng đi đến bước đường khó xử.
Trong tâm Hứa Thanh Du nghĩ có lẽ sẽ không náo đến mức này.
Cô không không hiểu được rốt cuộc thì Tống Kình Vũ để ý điều gì đến như vậy.
Để mà mối quan hệ của cô và anh ta đến ngõ cụt.
Theo những gì cô biết về Tống Kình Vũ, anh ta thực sự là một người rất phóng khoáng, và anh ta không nên đặt thái độ như vậy về vấn đề này.
Sau khi gia đình Chương Tự Chi và gia đình Cố Tư rời đi không lâu, điện thoại Ninh Tú cũng gọi đến.
Đương nhiên là anh ta cũng sắp đi rồi, cũng không bảo Ninh Tôn đi ra tiễn anh ta.
Ninh Tú chỉ có một mình, anh ta so với hai gia đình kia còn thoải mái hơn, lúc anh ta gọi điện thoại cho Ninh Tôn, đã đang ngồi trên xe taxi rồi.
Ninh Tú cũng biết hôm nay Trang Lệ Nhã đến, vì vậy trong điện thoại cũng nhắc một câu.
Ninh Tôn “ừ, ừ” hai tiếng: “Hiện tại Tự Chi đang xử lý chuyện này, tôi không có hỏi nhiều, đến lúc đó xem anh ta làm như thế nào.”
Căn bản Ninh Tú sẽ không quan tâm Chương Tự Chi có xử lý sự việc quá mức hay không, anh ta không có bất kì nuối tiếc tình nghĩa cũ gì với Trang Lệ Nhã, cho dù Chương Tự Chi làm sự việc quá đáng, anh ta cũng không có cảm giác gì.
Người đàn bà đó dựa theo phong cách hành động xử lý sự việc của bà ta hiện tại, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Giọng của Ninh Tú rất thoải mái: “Đợi lúc đó anh ta gửi tin tức cho cậu, cậu nói với tôi một tiếng, tôi cũng rất muốn biết anh ta làm như thế nào.”
Ninh Tôn đương nhiên biết Ninh Tú là muốn xem náo nhiệt, anh cười trả lời lại: “Được, đến lúc đó tôi gửi tin nhắn cho anh.”.