Lúc ăn cơm ba người cũng không nói gì nhiều, Hứa Thanh Du nhận ra tâm trạng của Ninh Tôn và mẹ Ninh không tốt cho lắm.
Vốn dĩ cô muốn khuyên vài câu, nhưng nghĩ lại chuyện này khuyên thế nào cũng vậy, vẫn là đợi sự việc phát sinh rồi sau đó giải quyết nó.
Cho nên cô cũng chỉ đành ở bên cạnh yên lặng ăn cho xong bữa cơm.
Bên này vừa ăn cơm xong, bên kia điện thoại của mẹ Ninh lại vang lên, mẹ Ninh cầm lên xem, cảm thấy hơi khó thở.
Vẫn là người đàn ông kia gọi đến.
Đoán chừng là phát hiện mẹ Ninh mở máy rồi, cho nên lại muốn gọi điện đến, thể hiện bản lĩnh miệng mồm của mình.
Hứa Thanh Du cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này nghĩ gì, ông ta cho rằng bản thân có thể ở trên mạng xã hội làm dậy sóng dư luận đến mức nào cơ chứ.
Cư dân mạng bây giờ cũng đâu phải không có khả năng phán đoán, lời ông ta nói, đều chỉ là lời nói suông không bằng không chứng, khả năng cao sẽ bị phía Ninh Tôn truy cứu trách nhiệm.
Mạng xã hội không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, ông ta cho rằng lên mạng nói xằng nói bậy, khi qua đi sẽ không có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Mẹ Ninh không hề nghe điện thoại của người đàn ông đó, bà cứ như vậy mà mặc kệ ông ta một thời gian, để xem người đàn ông kia có chịu đựng nổi không.
Có lẽ trong tay ông ta không còn bao nhiêu tiền, bây giờ lại chạy qua đây, cho dù có ở nhà trọ nhỏ thì ăn uống cũng cần tiêu không ít, nếu ông ta không kiếm được tiền, chưa chắc đã có thể trụ nổi.
Hứa Thanh Du đi rửa trái cây, mẹ Ninh và Ninh Tôn đang ngồi trên sofa, cả hai người đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, đoán chừng muốn xem thử tiếp theo người đàn ông kia có hành động gì.
Nói câu thật lòng, ông ta có động tĩnh còn dễ nói, việc này xem như nhanh chóng giải quyết, chỉ sợ là ông ta cứ dây dưa như thế mãi.
Việc này thật sự làm người ta đau đầu mà.
Hứa Thanh Du rửa trái cây xong, bưng lên phòng khách, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ninh Tôn, cô vừa xoay người đã có thể thấy rõ ràng màn hình điện thoại của Ninh Tôn.
Điều làm cho Hứa Thanh Du bất ngờ là, Ninh Tôn không hề xem tin tức, anh ấy đang chơi game.
Ngay tức khắc, lòng Hứa Thanh Du nhẹ nhõm hẳn, vốn dĩ cô cho là Ninh Tôn sẽ bị việc này làm cho phiền não, kết quả bây giờ nhìn anh như vậy hình như không để tâm đến việc này cho lắm.
Như vậy cũng tốt, thật ra cũng không cần vì những người đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Mẹ Ninh có thể không nghĩ thoáng được như vậy, bà cứ lướt liên tục để xem tin tức trên mạng.
Lúc trước, người đàn ông kia bí bí ẩn ẩn đưa ra một nội dung có ẩn ý, nói là có tin tức hấp dẫn của mẹ Ninh và Ninh Tôn, sẽ công bố ra ngoài khi thời cơ đến.
Dưới bài đăng của ông ta có rất nhiều người muốn biết là tin tốt hay tin xấu, còn có người hỏi ông ta là ai nữa.
Người đàn ông không trả lời, tài khoản này của ông ấy là tài khoản mới đăng ký, đoán chừng là đặc biệt tạo ra để báo thù mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nhìn qua những thứ mà người đàn ông này đăng, thật sự rất giống với con người của ông ta, nói chuyện không có logic trước sau, loạn cào cào lên cả.
Như vậy cũng tốt, chứng minh là cùng một người làm.
Nếu thật sự làm ra những thứ đặc biệt chuyên nghiệp, vậy mẹ Ninh lại nghi ngờ là đằng sau ông ta còn có người khác.
Nếu như có người đứng đằng sau, chắc chắn sẽ dính đến tư bản, vậy mục tiêu chưa chắc là mẹ Ninh, chắc có lẽ là Ninh Tôn.
Mẹ Ninh không hề muốn liên lụy đến Ninh Tôn, mọi việc vì bà mà đến, vậy thì cứ để bà trở thành mục tiêu là được.
Một lúc sau, điện thoại của mẹ Ninh vang lên mấy lần, đều là người đàn ông kia gọi, đến nỗi cuối cùng có lẽ ông ta bị chọc tức nên đã đổi sang gửi tin nhắn.
Đương nhiên nếu tin nhắn có chút đe doạ thì người đàn ông này thật sự không hiểu luật pháp rồi, ông ta không biết làm như vậy sẽ bị đối phương nắm được điểm yếu sao.
Trong lời nói đe dọa của mình, ông ta nói ra những việc bản thân mình sẽ làm, sau đó lại nói mình muốn tiền, vẫn là năm mươi triệu, một đồng cũng không được thiếu, nếu không sẽ làm cho mẹ Ninh và Ninh Tôn thân bại danh liệt.
Còn nói là ông ta gì cũng không sợ, dù sao ông ta cũng có một mình, không sao cả.
Vốn dĩ mẹ Ninh rất phiền não, nhưng sau khi nhận được tin nhắn này, thực sự cảm thấy không còn lời nào để nói.
Người có chút đầu óc sẽ không làm ra loại chuyện này, còn ông ta thật sự đem toàn bộ chuyện bản thân làm sai hoàn toàn phơi bày ra ngoài.
Mẹ Ninh vẫn không phản ứng, bà càng không để ý đối phương, người đàn ông đó càng nóng giận, nội dung nói ra càng nhiều.
Tâm trạng phiền não trước kia của bà cũng không còn nữa, cảm thấy rất thú vị, sự việc đi đến bước này, ông ta thật sự không ngờ tới.
Vốn dĩ bà còn cho rằng việc này sẽ lại đem một trận phong ba bão táp cho Ninh Tôn, bây giờ nghĩ lại có lẽ do bà nghĩ nhiều rồi.
Loại đàn ông này căn bản không thể gây ra sóng gió cả, cả quá trình cứ như một tên hề nhảy nhót mà thôi.
Đối phương gửi đi không biết bao nhiêu tin nhắn, cuối cùng có lẽ không nhận được hồi âm của mẹ Ninh, chỉ đành dừng lại.
Mẹ Ninh lại bắt đầu xem tin tức, vẫn chưa thấy tin tức nào liên quan đến chuyện của bà và Ninh Tôn, bà lại đem nhật ký trò chuyện vừa rồi chụp lại gửi cho chị Thái, sau đó đặt điện thoại sang một bên, nằm lên trên sofa.
Ninh Tôn ở bên cạnh cho dù đang chơi game, cũng chú ý đến động tác của mẹ Ninh, anh vừa chơi vừa mở miệng nói, “Không sao đâu, người đàn ông đó như phế vật vậy, không gây ra chuyện lớn gì đâu, hiện tại trong tay chúng ta có những thứ này, đủ để lật lại tất cả những lời ông ta nói rồi, cho dù ông ta có kêu đoàn đội qua đây, chúng ta cũng có cách đối phó.”
Mẹ Ninh ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Ừ, giờ mẹ cũng không để ý đến nữa, mẹ nhận ra người đàn ông này thật sự không có não, uổng cho mẹ vừa rồi còn sợ đến như vậy.”
Hưa Thanh Du ở bên cạnh bật cười, “Sau khi chuyện này qua đi, chắc là người đàn ông này không dám làm phiền bác nữa đâu, chúng ta nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực, ít nhất đã giải quyết được một mối tai họa ngầm.”
Khóe miệng mẹ Ninh từ từ nâng lên, cười tươi, “Đúng vậy, nghĩ như vậy trong lòng có thể thoải mái đôi chút.”
Hứa Thanh Du ngồi được một lúc thì đứng dậy đi trải giường cho mẹ Ninh, căn phòng này lâu rồi không ai ở, chăn drap chắc chắn phải thay rồi.
Mẹ Ninh đợi một hồi cũng đi qua đó, bà kéo tay Hứa Thanh Du, có chút áy náy, “Lại gây thêm phiền phức cho con rồi.”
Hứa Thanh Du ngây người một lúc, “Bác đang nói gì vậy, đây làm gì gọi là thêm phiền phức cho chúng con, xảy ra vấn đề thì người một nhà phải cùng nhau giải quyết, đây cũng không phải là vấn đề của bác, đây là tên cẩu nam nhân kia kiếm chuyện với chúng ta.”
Dứt lời cô khoác tay của mẹ Ninh, làm ra hành động rất thân thiết, “Đều là người một nhà cả, sao lại tính toán như vậy, không cần phải khách sáo với bọn con như vậy đâu.”
Mẹ Ninh cười, đưa tay sờ sờ đầu Hứa Thanh Du, “Bác rất sợ trở thành gánh nặng của các con.”
“Không có đâu.”
Hứa Thanh Du lên tiếng, “Sao có thể được, chúng ta là người một nhà mà.”
Mẹ Ninh kiệt sức rồi.
Tên cẩu nam nhân đó hành hạ bà cả ngày, làm bà cả ngày nay không thể nào nghỉ ngơi được, bây giờ dường như tìm được nơi để dựa vào rồi, tâm trạng bà thả lỏng được phần nào, cứ cảm thấy mệt mỏi.
Hứa Thanh Du đợi bà nằm xuống, sau đó tắt đèn đi ra.
Bên kia trò chơi của Ninh Tôn cũng kết thúc rồi, anh ngồi trên sofa nhìn chằm chằm vào TV, nhưng TV lại không mở.
Hứa Thanh Du qua đó xem anh thế nào, thật ra sự ung dung của anh chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, chắc là không muốn mẹ Ninh lo lắng.
Hứa Thanh Du bước đến khoác tay, dựa vào vai anh, “Không sao đâu, anh không cần lo lắng, chuyện này rất dễ giải quyết.”
Ninh Tôn thở dài một tiếng, “Anh chỉ đang nghĩ, trước kia mẹ anh đi theo ông ta rốt cuộc sống như thế nào, em cứ nhìn dáng vẻ vô sỉ của ông ta ngày hôm nay đi.”
Hứa Thanh Du dĩ nhiên thấy được, lúc đó cô cũng giận đến nỗi răng nghiến ken két.
Nhưng thế giới này vốn dĩ muôn hình vạn trạng, có người tốt ắt có kẻ xấu, có sự cao thượng, chắc chắn phải có sự hèn hạ.
Người đàn ông kia cũng không ngoại lệ, vả lại trước đó bọn họ cũng thấy được trong giới giải trí rồi, cho dù không biểu hiện rõ ràng như người đàn ông này, nhưng trong lòng thì không khác ông ta bao nhiêu.
Hứa Thanh Du cũng quen rồi, chỉ là Ninh Tôn có lẽ là vì sự việc xảy ra với mẹ Ninh, nên trong lòng không thoải mái thôi..