Hai người luyên thuyên nói một số chuyện, sau đó ăn xong cơm, Hứa Thanh Du chuẩn bị đi làm.
Mẹ Ninh một mình ở nhà, cô cũng không có gì không yên tâm, chỉ dặn bà nếu người đàn ông kia đến thì đừng quan tâm.
Thực sự mà nói ngày hôm qua ồn ào ra như vậy, phàm là người có chút đầu óc cũng không xuất hiện nữa.
Cho như là bất cẩn, thì cũng sẽ cách hai ngày, đợi ở đây hơi buông lỏng cảnh giác lại nói tiếp.
Chỉ là người đàn ông này hi vọng ông ta có đầu óc chính là đánh giá cao ông ta.
Mẹ Ninh hơi buồn cười: “Con không cần phải lo lắng cho bác, bác cũng là người lớn tuổi rồi, chút chuyện này bác vẫn có thể xử lý được, con yên tâm đi làm đi, buổi trưa có về nhà không, nếu về thì bác làm trước phần cơm cho hai người, không về thì bác ăn tạm một mình.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng trả lời: “Về ạ, buổi trưa con nhất định sẽ về, vốn dĩ con cũng không muốn ăn cơm ở nhà ăn công ty chúng con.”
Ở nhà ăn ăn hai bữa bị đủ người lén lút quan sát, thực sự khiến cho cô không thích lắm.
Hơn nữa mẹ Ninh ở nhà một mình, cô cũng không muốn để bà ăn tạm bợ, nếu hai người ăn cơm, ít nhiều cũng còn có thể ăn nhiều hơn một chút, thế thì trở về một chuyến vậy, cô cũng không ngại phiền phức.
Hai người nói xong như vậy, Hứa Thanh Du cũng đi làm.
Mẹ Ninh xoay người đi lại ghế sofa ngồi xuống, thở dài.
Thực sự hai ngày nay bà phải đi thử âm, những bởi vì tin tức này lộ ra, chị Thái bên kia bảo bà tạm thời đừng hành động trước.
Chủ yếu là sợ lại gây ra chuyện gì khác, Ninh Tôn và bà đều nằm trong danh sách tìm kiếm của hotsearch, không, nên nói như thế này, nên nói là Ninh Tôn là nằm trong danh sách tìm kiếm của hotsearch, mà bà sẽ liên lụy đến Ninh Tôn, vì vậy sẽ bị đưa lên hotsearch.
Mẹ Ninh lấy điện thoại ra, người đàn ông đó tối hôm qua được bà kéo ra khỏi danh sách đen, sau đó lại bị bà đưa vào.
Bà cảm thấy mình lặp đi lặp lại có chút phiền phức, có thể là thực sự nhàm chán, bà cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn làm cái gì.
Mẹ Ninh vào danh sách đen nhìn số điện thoại của người đàn ông đó,cuối cùng vẫn là xóa bỏ.
Bà thoát ra, sau đó cả người nằm trên sofa, giống như trở lại cuộc sống trước đây, cả ngày không có việc gì làm, cứ như vậy mà kéo dài thời gian.
Sau đó mẹ Ninh nhắm mắt, có lẽ là quá buồn chán, vì vậy bà nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây của mình.
Từng yêu ai thực sự rất nghiêm túc sao?
Cũng là có, nhưng người đó hiện tại bị chôn vùi dưới lòng đất, cái gọi là yêu và hận cũng đều tan theo mây gió.
Từ đó về sau bà dường như chưa bao giờ rung động thật sự, người bên cạnh đến rồi lại đi, chẳng qua chỉ là vơi đi sự cô đơn của bà.
Thế giới này quá to lớn, một mình bà đi quá cô độc, vậy nên bên cạnh có người đến, bà cũng nguyện lòng lưu lại, chỉ là đến cuối cùng những người đó đều không tiếp tục cùng đi với bà.
Bọn họ có muôn vàn lý do rời xa bà, lý do hoặc là xác định hoặc là không xác định, bà hoặc là vui vẻ hoặc là không đồng ý, nhưng tất cả đều không ngăn cản được kết cục cuối cùng.
Trong bảy tám mối quan hệ tình cảm đứt quãng, thực sự bà cũng bị thương tích đầy mình.
Chỉ có một hai đoạn tình cảm xem như cuối cùng mỗi người mỗi ngã, không liên quan đến nhau.
Những lần còn lại dường như đều không phải là một kết thúc đẹp đẽ, mỗi một người đều phải ầm ĩ đến mức hoàn toàn thay đổi.
Thực sự bà cũng không muốn, tất cả mọi người đều nói bà quá mạnh mẽ, sống chung với bà rất mệt mỏi.
Mẹ Ninh nghĩ đến điều này liền bật cười, thực sự có biện pháp nào đâu, chẳng qua bà chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi, những người đó cũng không cho bà đủ cảm giác an toàn, bà chỉ có thể tự mình khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn một chút, cứng rắn một chút, bảo vệ bản thân.
Bà có nhiều tình cảm như vậy, phàm là bất cứ người nào trong số bọn họ bằng lòng cho bà một tờ giấy cam kết, khả năng tính cách của bà cũng sẽ không cứng cỏi như thế.
Người phụ nữ nào mà không muốn làm chú chim nhỏ nương tựa người khác, làm ra chuyện gì dựa vào người đàn ông giải quyết, thỉnh thoảng làm nũng, thỉnh thoảng lãng mạn.
Những người đó không cho bà những điều này, đương nhiên bà cũng không có cách nào khác.
Bà cũng không phải là không muốn.
Mẹ Ninh trở người, đối mặt với lưng ghế sofa, sau một lúc lâu hốc mắt hơi nóng, bà cảm thấy có cái gì đó muốn tràn ra từ đáy mắt.
Thực sự rất lâu rồi bà cũng chưa cảm thấy khó chịu như vậy, cũng có thể là đã quên đi sự đau đớn của mình.
Gặp phải chuyện bà phản xạ có điều kiện trở nên mạnh mẽ, phản xạ có điều kiện mình mang đầy gai nhọn đối phó.
.
ngôn tình sủng
Thực sự bà cũng rất mệt mỏi.
Ninh Tôn bên kia vừa quay xong mấy cảnh liên tiếp trong đoàn phim, lúc rãnh anh ngồi trên ghế uống ngụm nước.
Anh tài xế bên cạnh nhích lại gần, hạ thấp giọng nói với anh: “Làm sao vậy? Tại sao luôn NG* vậy?”
*NG: cảnh diễn lỗi
Ninh Tôn nhún vai không nói gì, NG cũng không phải là vấn đề của anh, rõ ràng là Tôn Yên hôm nay không có tâm trạng.
Ninh Tôn đặt ly nước xuống, dựa vào ghế, anh tài xế quay đầu nhìn xung quanh, sau đó dùng cằm ra hiệu với Ninh Tôn: “Cậu nhìn bên kia xem.”
Anh ta ra hiệu về khu vực nghỉ ngơi của Tôn Yên, hiện tại Tôn Yên đang ngồi trên ghế, nhìn có vẻ giống như rất suy sụp tinh thần, trợ lý ở bên cạnh lau mồ hôi đưa nước nói chuyện với cô ta, cô ta một chút cũng không phản ứng lại.
Chưa đến vài phút, đạo diễn đi về phía Tôn Yên.
Kỹ năng diễn xuất của Tôn Yên khá tốt, lại rất có trách nhiệm, cảm xúc hôm nay rõ ràng như vậy, có lẽ đạo diễn cũng nhìn ra được trạng thái của cô không đúng.
Đạo diễn đi qua nói với Tôn Yên điều gì không nghe thấy được, nhưng có thể nhìn ra được ông ta đang an ủi Tôn Yên, Tôn Yên vẫn cúi đầu như cũ, bất quá thỉnh thoảng sẽ gật đầu một cái, tỏ ra cô đã nghe rồi.
Tài xế cũng có chút bát quái: “Cậu nói xem liệu có phải cô ta với bạn trai tin đồn kia của cô ta cãi nhau không quá hòa hợp hay không?”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm Tôn Yên, sau đó nói: “Có khả năng là vậy.”
Nếu là chuyện khác, có lẽ sẽ không xảy ra ảnh hưởng lớn như vậy đối với Tôn Yên, cô ta là một diễn viên xuất đạo nhiều năm như vậy, tối thiểu là có những kỹ năng cơ bản nhất.
Trừ phi chuyện tình cảm, thực sự có một chút quấy nhễu đối với cô ta, cô ta không kiềm nén nổi, bằng không sẽ không đến mức này.
Tài xế ở bên cạnh thở dài: “Tôi xem tin tức kia của cô ta, tôi cảm thấy tuổi này yêu đương cũng được rồi, quan tâm người ta tìm người đàn ông như thế nào, bản thân người ta thích là được, những fan hâm mộ này thực sự là quá nhiều chuyện, quá thiếu suy nghĩ.”
Ninh Tôn mỉm cười, thu ánh mắt từ chỗ Tôn Yên lại: “Không có cách nào khác, những người trên thế giới này lý trí giống như anh cũng không chiếm quá nhiều.”
Fan hâm mộ bởi vì đặt quá nhiều tâm tư trên người minh tinh, hoặc cũng có người đầu tư tiền bạc vật chất, nên đương nhiên muốn tham dự vào trong cuộc sống của minh tinh.
Có đôi lúc không thể nào yêu cầu đối phương quá lý trí, khi bọn họ đánh đổi quá nhiều sức lực hoặc tiền bạc vật chất, thì bọn họ đã không còn lý trí nữa.
Ninh Tôn thở dài: “Vậy nên anh xem những nhà đầu tư đó trốn tránh ở hậu trường, ai cũng không bằng lòng đứng ra phía trước đối mặt với những fan hâm mộ kia.”
Người chân chính có năng lực, dường như cũng rút lui ở phía sau hậu trường điều khiển người khác, mà không phải bị fan hâm mộ điều khiển.
Tài xế ở bên cạnh nói đùa: “Vậy nên lúc nào đó cậu rút lui ở phía sau hậu trường điều khiển người khác đi.”
Ninh Tôn cười: “Tôi à, tôi không muốn bị điều khiển, cũng không muốn điều khiển người khác, tôi muốn sống cuộc sống của chính mình.”.