Buổi tối Hứa Thanh Du về đến nhà, mẹ Ninh vẫn còn ở đấy, có thể nhận ra bà vẫn còn đang bị cơn say ngày hôm qua hành hạ, đến bây giờ vẫn chưa bình thường trở lại, cả người trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Hứa Thanh Du vừa mới bước vào cửa đã thấy mẹ Ninh ngồi ngả người trên sô pha, chẳng còn thiết sống.
Hôm nay tâm trạng của Hứa Thanh Du vô cùng tốt, cô mang túi xách đi đến đặt lên bàn trà, sau đó nghiêng người nhìn mẹ Ninh, “Sắc mặt của mẹ tệ quá, mẹ có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”
Bây giờ từ trên xuống dưới cả người mẹ Ninh đều cảm thấy không thoải mái, bà thở dài thườn thượt, “Cả người đau nhức, đầu óc choáng váng.”
Hứa Thanh Du đã từng say rượu, cô rất hiểu cảm giác này như thế nào, nhưng bình thường tới cô chỉ cần một buổi sáng thôi là đã cảm thấy ổn trở lại rồi.
Nhưng như mẹ Ninh thế này thì đúng là có hơi lâu.
Hứa Thanh Du ngẫm nghĩ một hồi sau đó mới nói, “Vậy mẹ có muốn ăn gì không? Để con đi mua cho mẹ ăn.”
Mẹ Ninh không muốn ăn gì cả, bây giờ dạ dày của bà rất khó chịu, nói đói cũng không đói, nói đau cũng không đau, chỉ là bà ấy không có khẩu vị, trong miệng đắng ngắt.
Bà giương mắt nhìn Hứa Thanh Du một hồi, “Đột nhiên mẹ muốn ăn kem, có được không?”
Hứa Thanh Du không khỏi bất ngờ, trong lòng có hơi khó xử, sau khi uống rượu xong, bây giờ dạ dày của mẹ Ninh vô cùng yếu ớt, kem lạnh như thế, cô sợ bà ấy ăn xong sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn.
Mẹ Ninh ngồi thẳng người dậy, “Mẹ có cảm giác đầu mình đau như búa bổ ấy, không tỉnh táo nổi, muốn ăn mấy món mát mẻ một chút.”
Hứa Thanh Du có hơi do dự, cô rất hiểu cảm giác này, thoáng suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý với bà, “Vậy mẹ chờ con một lát nhé, để con xuống dưới mua cho mẹ ạ.”
Trong nhà không có sẵn những món này, mẹ Ninh rất vui, mặc dù bản thân đang không khoẻ nhưng vẫn đứng lên, “Vậy tối nay chúng ta ăn mì nhé, làm món mì trộn, con thấy sao?”
Hứa Thanh Du không kén chọn, tâm trạng của cô bây giờ rất tốt, cái gì cũng có thể nuốt trôi hết, cô trả lời được, sau đó đi về phía cửa, mẹ Ninh cũng nhanh chóng đi vào phòng bếp nấu nước luộc mì.
Ngay lúc Hứa Thanh Du sắp rời khỏi nhà, đột nhiên cô quay đầu nhìn lại căn nhà hiện tại, phòng bếp sáng trưng, bên trong có người đang bận rộn nấu nướng, đây là cảnh tượng mà cô vẫn luôn mơ ước.
Mỗi ngày khi về đến nhà có người thân ở bên cạnh, cả nhà nói nói cười cười, cuộc sống an nhàn thoải mái, vô cùng thanh thản.
Hứa Thanh Du đi đến siêu thị nhỏ dưới khu chung cư mua vài cây kem, sau đó nhanh chóng trở về nhà.
Đợi đến khi cô trở về nhà, mẹ Ninh đã nấu xong mì, bà đang đứng ở cạnh sô pha, lấy chiếc váy Hứa Thanh Du vừa mới mang về ra xem, “Con đi dạo phố lúc nào thế, không phải buổi trưa nào con cũng về nhà sao? Lấy đâu ra thời gian đi dạo phố thế?”
Nghe mẹ Ninh nói như vậy làm Hứa Thanh Du cảm thấy như được bà khẳng định tay nghề của mình, cô cầm kem đi bỏ vào tủ đông trước sau đó mới vòng trở về phòng khách, bật cười, “Con tự làm đấy, mẹ thấy sao, thoạt nhìn cũng không tồi có đúng không?”
Mẹ Ninh nhướng mày đáp, “Con tự làm đấy à, giỏi quá đi mất, mẹ còn tưởng con mua ở ngoài về đấy.”
Sau đó bà còn nói giỡn, “Con chỉ cần gắn thêm cái mác nữa là có thể đem ra ngoài bán được luôn đấy.”
Hứa Thanh Du đi đến hỏi, “Mẹ nấu mì xong rồi ạ?”
Mẹ Ninh gật đầu trả lời, “Nấu xong rồi.”
Mì trộn để một lát nữa ăn cũng được, Hứa Thanh Du nghĩ ngợi rồi cầm lấy chiếc váy đi vào nhà vệ sinh thay, sau đó bước ra ngoài xoay một vòng, “Mẹ thấy thế nào ạ? Mẹ cảm thấy sao?”
Mẹ Ninh nhiệt tình cổ vũ, bà còn vỗ tay bôm bốp, “Đẹp lắm, ban nãy mẹ xem thôi là đã thấy đẹp rồi, bây giờ con mặt vào lại trông càng đẹp hơn đấy, có phải là con tự thiết kế cho chính mình không, mẹ cảm thấy vô cùng hợp với con.”
Chiếc váy màu xanh lục, cộng thêm vào đó là làn da trắng nõn của Hứa Thanh Du, mép váy được đính kim cương vụn khiến cho dáng người cô lại càng trông cao ráo hơn, thoạt nhìn vô cùng mảnh khảnh.
Hứa Thanh Du đi đến trước gương ngắm thử, đây chính là phong cách mà cô muốn.
Cô khẽ cười, “Thời còn đi học con cũng cũng đã từng may vài bộ quần áo, lúc ấy còn cảm thấy rất đẹp, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, quả là hồi đó con còn quá non nớt.”
Cũng có thể là khi ấy tầm mắt của cô quá hạn hẹp, tuổi trẻ chưa trải sự đời, cho nên những thiết kế cũng có phần nào thiếu đi một chút phóng khoáng.
Mẹ Ninh ngồi trên tay vịn của ghế sô pha nhìn Hứa Thanh Du, “Con thấy đấy, nếu như con không đến với Ninh Tôn, con vẫn sẽ có thể tự mình toả sáng, nếu như từ lúc ban đầu con không làm trợ lí, chỉ tập trung vào sự nghiệp của mình, nói không chừng bây giờ đã có chút danh tiếng rồi.”
Hứa Thanh Du hiểu rằng mẹ Ninh đang khích lệ cô, làm sao mà cô trở nên nổi danh được kia chứ, có không biết bao nhiêu nhà thiết kế như cô lăn lộn trong giới thời trang này ngần ấy năm mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì cả.
Cô lên tiếng, “Nếu như lúc ban đầu con chỉ làm việc này, vậy thì sẽ chẳng thể nào quen được Ninh Tôn đâu ạ.”
Cô vừa mới dứt lời mẹ Ninh đã cười rộ cả lên, “Nói cũng đúng, vậy nên mới bảo rằng mọi chuyện đều có quy luật cho riêng mình, mỗi một bước đi của hôm nay đều là tiền đề cho tương lai.”
Sau khi thử đồ xong, Hứa Thanh Du lại đi thay đồ sang quần áo ở nhà, mẹ Ninh đi tới tủ lạnh lấy kem ra, ăn được một nữa mới cảm thấy khẩu vị của mình trở lại, cùng Hứa Thanh Du đi vào phòng bếp lấy mì trộn kèm theo một ít rau ăn kèm.
Sau đó cả hai quay lại bàn ăn, cô và mẹ Ninh vừa mới ngồi xuống thì nhận được cuộc gọi video của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du nhanh chóng bắt máy, chắc là Ninh Tôn mới vừa quay phim xong, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm, anh nhìn màn hình khẽ cười, “Đang ăn cơm sao?”
Hứa Thanh Du khẽ ừ, xoay màn hình về phía mẹ Ninh, “Em đang ăn với mẹ đây này.”
Ninh Tôn chần chờ một chút rồi mới nói, “Mẹ của anh nhìn tiều tuỵ thế.”
Mẹ Ninh đưa tay sờ khuôn mặt mình, “Lại còn tiều tuỵ nữa cơ à, mẹ ngủ cả ngày hôm nay rồi đấy, ngủ đến choáng váng mặt mày đây này.”
Ninh Tôn đáp, “Không thể chỉ ngủ thôi được, mẹ còn phải bỏ ra chút ít thời gian tập thể dục nữa, đôi khi chúng ta càng ngủ lại càng thấy mệt, càng ngủ lại càng thấy khó chịu đấy.”
Điều này rất có lý, cả hôm nay mẹ Ninh gần như ngủ say như chết, nhưng ngủ càng nhiều lại càng cảm thấy khó chịu.
Ninh Tôn trở về khách sạn, anh kể cho hai người bọn họ nghe một chuyện khác, “Cái tên lần trước nửa đêm đến gõ cửa phòng anh ấy, nghe nói hôm nay bị bắt rồi.”
Hứa Thanh Du không khỏi bất ngờ, vội vàng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Có phải anh lại gặp phải chuyện gì nữa không?
Ninh Tôn chép miệng, “Anh nghe nói tên kia đi gõ cửa phòng người khác, sau đó người đó mở cửa phòng ra, tên kia lập tức vọt vào, không ai biết cụ thể anh ta đã làm gì, nói chung là sau khi báo cảnh sát thì người này đã bị bắt rồi.”
Mẹ Ninh ngồi bên cạnh nghe câu chuyện của Ninh Tôn kể, bà khẽ hô, “Trực tiếp xông vào phòng của người khác sao? Người ta vừa mới mở cửa phòng mà tên đó đã vọt vào rồi? Anh ta muốn làm gì vậy?”
Điều này Ninh Tôn cũng không rõ, “Nghe nói chủ phòng cũng là một người đàn ông, nếu như là minh tinh nữ thì còn có thể hiểu được, nhưng đối phương lại là đàn ông, con cũng không biết anh ta nghĩ gì nữa.”
Có một vài fans hâm mộ là nam giới, khi thần tượng các nữ minh tinh, sẽ thường ỷ vào sức lực khác biệt mà giở trò, nhưng bây giờ chủ phòng lại là nam, vậy anh ta lao vào phòng để làm gì kia chứ, Ninh Tôn nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Có điều anh chợt nghĩ đến lần trước tên đó đã đến gõ cửa phòng của anh, may là anh không mở cửa, nếu như mở thì liệu rằng tên đó có lao vào phòng anh giống như vậy hay không.
Mẹ Ninh nghĩ được như vậy thì đương nhiên Hứa Thanh Du cũng có suy nghĩ đến điều đó, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, “May là lần trước anh không mở cửa phòng cho anh ta, nếu không thì chưa biết chừng anh đã bị tên đó làm trò đồi bại rồi.”
Vốn dĩ là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng được bật ra từ miệng của Hứa Thanh Du, khiến cho mẹ Ninh và Ninh Tôn đều không khỏi bật cười.
Mẹ Ninh không hề đặt nặng chuyện đó trong lòng, “Ồ, nếu như muốn giở trò đồi bại, vậy thì cũng không phải vấn đề gì quá to tát, mẹ còn tưởng rằng tên đó muốn cướp của ấy chứ.”
Ninh Tôn không nhịn cười được nữa, bật cười thành tiếng, “Con còn không bằng chút tiền ấy sao?”
Mẹ Ninh đáp ừ một cách vô cùng dứt khoát, “Đúng vậy, dù sao thì con cũng không bị tổn thất gì, chỉ là bị người ta sờ mấy cái thôi mà, nhưng nếu như là tiền ấy hả, mất là mất luôn.”
Hứa Thanh Du nhịn không được nhếch môi, bầu không khí buổi tối ngày hôm nay thật sự rất tốt, tốt đến mức cô không khỏi cảm khái, sao bây giờ lại không có Ninh Tôn ở bên cạnh cô nhỉ?
Nếu như một nhà ba người cùng nhau ngồi lại với nhau, trò chuyện vui vẻ thì tuyệt vời biết bao..