Bà Trì sửng sốt, câu này của Trì Uyên làm bà ta hiểu.
Bây giờ lòng Trì Uyên đang hướng về ai.
Bà ta nhấp môi, vốn dĩ muốn nói nhưng xem ra không cần phải nói.
Cổ Tư không quan tâm bên nhà họ Trì thế nào, chiều lại đến cửa hàng bánh ngọt kia xem thử.
Tán gẫu với cô bé đó một lúc.
Cô nói đúng là lúc đầu cô muốn đóng cửa tiệm nhưng nghĩ cô gái này đang làm cho mình.
Cô gái trông cũng chân thành nên cô đồng ý.
Thật ra cô cũng chưa suy nghĩ xong, nếu đóng cửa rồi thì cô nên làm gì.
Thật ra ngoài việc không có lợi nhuận, cô vẫn rất thích cửa hàng này.
Cô gái nhỏ tốt bụng, nhắc nhở Cổ Tư: “Nhưng em thật lòng muốn nói với chị làbên này không kiếm được tiền.”
Cổ Tư cười: “Từ từ xem sao đã, đúng là không kiếm được tiền, tôi làm cái khác cũng được.”
Cô gái nhỏ “Ừ” một tiếng: “Cuối tháng này là nhà trọ em hết tháng rồi, đến lúc đó em gọi chủ nhà đến liên hệ với chị.”
Cổ Tư gật đầu: “Ừ, cảm ơn cô nhé.”
Thảo luận xong xuôi, Cổ Tư lại đi dạo ở khu vực xung quanh rồi mới về nhà.
Cơ thể không được thoải mái lắm nên cô ở phòng khách một lúc, đang định lên lầu nghỉ ngơi thì bà Trì đến.
Lúc đó Cổ Tư đang đứng ở cửa cầu thang, quay đầu nhìn bà Trì dẫn người làm đó, xách theo túi lớn túi nhỏ.
Người làm đó là người hôm nay bị cô đạp.
Đôi chị em bạn dì này tới chung.
Cổ Tư xoay người nhìn hai người đi vềphía này, bà Trì ấn chuông cửa.
Cổ Tư ngẫm nghĩ rồi bước qua mở cửa.
Bà Trì gặp Cố Tư, mặt không được tự nhiên lắm.
Nhưng bà ta vẫn cố mỉm cười: “A Tư, cô đang ở nhà hả.”
Có đôi lúc Cổ Tư khá thích tranh cãi, đặc biệt là tranh cãi với những người mình không thích.
Cô cười mỉa: “Tôi không ở nhà thì ma mở cửa cho hai người à.”
Bà Trì hơi xấu hổ, vội vã gọi người làm đến xách quà vào nhà.
Cổ Tư đứng một bên nhìn, cũng không ngăn cản.
Bà Trì chờ đặt hết đồ xuống rồi xoa tay: “A Tư, chuyện hôm nay là lỗi của tôi, tôi không biết lựa lời, ăn nói lung tung, cô đừng so đo với tôi nhé.
Bình thường tối hay vậy đấy, cô cũng hiểu mà, nói không biết suy nghĩ.”Cổ Tư hơi bất ngờ, không biết bà Trì học lý do này ở đâu nữa.
Hơn nữa nói rất mạch lạc, chắc trên đường đến đã âm thầm đọc vài lần.
Cổ Tư không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn họ.
Bà Trì hơi xấu hổ, bà ta nói nhiều vậy mà Cổ Tư vẫn vậy.
Hơi khác với những gì bà ta nghĩ.
Bà ta căng da đầu nói: “Sau khi bà nội và ba của Trì Uyên biết cũng nói tôi rồi, nói tôi không nên nói những lời như vậy.
Tôi cũng biết đúng là lần này tôi nói sai rồi, cho nên đến đây muốn xin cô tha thứ.
Lúc trước hai ta là mẹ chồng nàng dâu mặc dù bây giờ không phải nữa nhưng tình nghĩa lúc trước vẫn còn, tôi cũng biết cô là cô gái tốt, cô đừng chấp nhặt tôi nữa.”
Tình nghĩa?
Cổ Tư suýt bật cười.Từ trước tới giờ hai người có tình nghĩa gì?
Giữa hai người cái không nên nhắc đến nhất là tình nghĩa.
Lúc trước bà Trì đã từng bắt nạt cô thảm hại.
Cổ Tư vẫn không nói gì.
Người làm bên cạnh cũng xấu hổ theo.
Bà Trì liếm môi, không biết nên nói gì.
Cổ Tư đợi, cười mỉa: “Nói xong rồi à?”
Bà Trì ngạc nhiên: “Hả, nói xong rồi.”
Cổ Tư gật đầu, bước sang mở cửa ra: “Nói xong rồi thì đi đi.”
Bà Trì và người làm đều bất ngờ.
Chuyện này…
Cô đang đuổi họ đi đấy à?
Đúng là không hề nể mặt chút nào.
Mặt bà Trì đỏ bừng nhưng không thể nổi cáu lên.
Hôm nay bà ta đến để xin lỗi nên tuyệt đối phải bình tính.
Bà Trì hít thật sâu vài hơi: “Cô cần nghỉ ngơi mà đúng không, vậy tôi đi trước, không làm phiền cô nữa, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong bà Trì vội vàng dân người làm rời khỏi đây.
Hai người chưa bước được vài bước, Cố Tư đóng cửa cái “rầm.”
Tiếng đóng cửa rất lớn làm bà Trì sợ rụt cổ.
Cố Tư nghênh ngang lên lầu.
Bà Trì đứng trước cửa, quay đầu nhìn cánh cửa, hít sâu hít sâu.
Sau đó đờ đẫn xoay người lại từ từ ra khỏi sân vườn.
Ghiếc xe đậu trước cửa; tài xế ngồi trên xe: “Bà chủ, mới đây đã đi rồi hả.”
Bà Trì không nói gì, chỉ lên xe ngồi phía Sau.
Bà ta quay đầu nhìn ra bên ngoài, xe từ từ khởi động rời đi.
Kết quả đi được một đoạn đường, bà Trì chợt bụm mặt khóc thành tiếng.
Bả ta chưa bao giờ bị sỉ nhục đến vậy.
Đúng là nhục nhã.
Ăn nói khép nép lấy lòng đến vậy.
Cả đời bà ta, đây là lần đầu tiên.
- ---------------------------.