Bà Trì ngồi trong phòng khóc, Trì Chúc thì kiên nhẫn dỗ dành bà ta.
Bà Trì khóc hết buổi trưa nhưng thật ra bà ta chỉ làm ầm trong phòng thôi.
Bây giờ thấy Trì Chúc rồi, bà ta mới khóc thật.
Trì Chúc thở dài, vỗ nhẹ vai bà ta: “Bây giờ Cổ Tư không phải người nhà ta nữa, bà không thể giống như lúc trước, bây giờ A Uyên cần sự phối hợp của Cổ Tư, bà phải khách sáo với người ta chút chứ”
Bà Trì thút thít: “Ừ, tôi nói sai nhưng cô ta còn đá tôi nữa.”
Trì Uyên bước sang, mở cửa ra, gõ tượng trưng.
Bà Trì thấy Trì Uyên, càng khóc to hơn.
Trì Chúc nhìn Trì Uyên: “Bên Cổ Tư nói thế nào.”
Giọng Trì Uyên rất lạnh nhạt: “Nói xem như bỏ qua chuyện này, nhưng hẳn là sau này cô ấy sẽ không sống ở nhà tổ nữa, có thể con cũng sẽ không về bên này.”
Xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn hai người không thể ở chung một nhà.
Chưa kể đến Cổ Tư thế nào, bản thân Phương Kỳ không phải người chịu nhẫn nhịn.
Có lẽ lúc không chịu nổi sẽ gây phiền phức.
Đến lúc đó, có thể bà ta sẽ là người chịu thiệt thòi.
Trì Chúc gật đầu: “Được, hai đứa lớn rồi, ra ngoài sống cũng được.”
Bà Trì nhấp môi, lau nước mắt, trông có vẻ oan ức.
Trì Chúc quay đầu nhìn bà ta, giọng dịu dàng hẳn: “Để tôi xem thử, bị đá ở đâu, có bị gì không, bây giờ hết khó chịu chưa, có cần gọi bác sĩ đến không.” 11 Trì Uyên nhìn Trì Chúc.Ông ta thật lòng quan tâm.
Nhiều năm trôi qua, ông ta luôn như vậy.
Ông ta luôn cực kỳ kiên nhẫn với bà Trì.
Có đôi khi bà Trì kể chuyện ra ngoài dạo phố, ông ta sẽ hỏi chen vào, xảy ra chuyện gì.
Thì ra hai người không yêu nhau cũng có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Trì Uyên không hiểu lắm.
Trì Uyên đang ở đây nên tất nhiên bà Trì không thể vén áo lên cho Trì Chúc xem.
Càu nhàu chuyện hôm nay mình bị Cổ Tự sỉ nhục.
Nói từ trước đến nay bà ta chưa bao giờ mất mặt đến vậy.
Trì Chúc vuốt tóc bà ta: “Được rồi được rồi, đợi sau này chúng ta không cần Cổ Tư nữa, tôi thay bà xử lý cô ta.” Đây chỉ là lời an ủi thôi nhưng hiển nhiên bà Trì rất hài lòng.
Bà ta gật đầu: “Con bé chết thiệt đó, đợi sau này tôi sẽ tìm cơ hội, bắt nó phải đến tận đây xin lỗi, nếm thử nỗi nhục hôm nay.”
Trì Uyên đứng tựa vào cửa, thấy bà Trì đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới hỏi: “Hôm nay Cổ Tư đánh mẹ thật à? Sao cô ta gan quá vậy.”
Bà Trì trừng mắt: “Chứ còn gì nữa, đạp thẳng luôn, mẹ không đề phòng, sau đó con không thấy đau, lúc đá người làm cô ta còn đã mạnh hơn nữa, đồ điên, như định ăn thịt người vậy.”
Trì Uyên tưởng tượng thử nhưng không thể tưởng tượng được lúc Cổ Tư muốn ăn thịt người sẽ thế nào.
Trong đầu anh chỉ có bộ dạng dạ dạ vâng vâng hoặc thông minh lanh lợi của cô thôi.
Trì Uyên gật đầu: “Ba, ba kiểm tra giúp mẹ xem vết thương có nặng không, nặng thì gọi bác sĩ đến, con xuống dưới trước đây.”
Trì Chúc trả lời: “Ừm, con bận cả ngày rồi, đi ăn-cơm đi.”
Trì Uyên xuống nhà, bà cụ vẫn còn ngồi trên sofa.
Anh bước sang đỡ bà cụ đến phòng ăn.
Dù phòng ăn không rộng nhưng chỉ có hai người nên khá quạnh quẽ.
Bà cụ nhìn sang chỗ kế bên Trì Uyên, thở dài: “Đúng là Cố Tư hơi ồn ào nhưng lại rất biết điều chỉnh bấu không khí”
Khóe mắt Trì Uyên nhìn sang chỗ Cố Tư.
Trong khoảng thời gian này, cô ngồi ăn cơm kế bên, đúng là không được kỷ luật lầm.
Nhiều động tác, nhiều âm thanh, ăn cơm không có hình tượng.
Nhưng ăn nhiều lại làm dạ dày cô ổn hơn được chút.
Trì Uyên nhíu mày: “Thế hả, con chỉ thấy ồn quá thôi.”
- ---------------------------.