Cổ Tư không chú ý tới sự thay đổi của Trì Uyên, vẫn chỉ lo làm việc của mình.
Trì Uyên cố ép rạo rực trong lòng xuống, xoay người xách vali của cô lên tầng.
Anh mở cửa phòng và nhìn vào trong.
Trước đây anh từng ở trong phòng này hai lần.
Cho dù không nhiều lần nhưng anh vẫn nhớ lúc trước trông nó thế nào.
Bây giờ nhìn lại, mọi thứ đều thay đổi.
Vừa nhìn đã biết đây là phòng của phụ nữ.
Trên giường có một con thú nhồi bông lớn chiếm mất nửa diện tích.
Ga trải giường đổi thành màu trắng, kể cả thảm chân bên giường cũng đã thay.
Trì Uyên nhìn một lúc lâu mới bỏ vali vào, sau đó ra ngoài.
Lúc anh xuống tầng thì Cổ Tư đã ngồi dậy.Cô ngồi xếp bằng trên thảm tập yoga, tay cầm điện thoại không biết đang xem gì.
Trì Uyên đi xuống và buột miệng hỏi một câu, “Cô ăn cơm chưa?”
Cổ Tư không nhìn anh, cứ nhìn chăm chú vào điện thoại nhưng vẫn nói, “Không đói.”
Vậy là chưa ăn.
Trì Uyên đi vào phòng bếp xem thử.
Không có gì cả.
Anh đi tới tủ lạnh nhìn.
Trong đó thật ra có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng đáng tiếc, anh chẳng biết nấu món gì cả.
Cổ Tư xem điện thoại một lúc mới đứng lên, “Anh ăn rồi à?”
Trì Uyên Ừ một tiếng rồi đóng cửa tủ lạnh lại, “Tôi về nhà tổ và ăn bên đó rồi.”Cổ Tư gật đầu và lại lên tầng, “Tôi ngủ đây.”
Trì Uyên nhíu mày nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Cổ Tư vào trong phòng, nghĩ ngợi rồi khóa trái cửa, mở vali lấy đồ ra.
Dưới đáy vali là giấy chứng nhận ly hôn, thỏa thuận ly hôn của cô và Trì Uyên.
Không ngờ Trì Uyên cầm cả những thứ này tới.
Cô nhìn một lát rồi lấy chúng ra.
Ảnh của Trì Uyên trên giấy chứng nhận ly hôn nghiêm túc chẳng khác nào trên giấy đăng ký kết hôn.
Nhìn chẳng có chút cảm xúc nào.
Cổ Tư nhìn một lát lại bật cười, cầm giấy chứng nhận ly hôn và thỏa thuận ly hôn ra ngoài.
Trì Uyên còn ở dưới tầng.
Cô đi thẳng vào phòng anh, để đồ lên tủ đầu giường.Cô quay lại phòng ngủ đi tắm trước, sau đó đắp mặt nạ, bật nhạc trên điện thoại và dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cuộc sống không có đàn ông quả là thoải mái.
Cô không cần lo lắng anh đi xã giao uống nhiều rượu hại dạ dày, cũng không cần cân nhắc xem có nên nấu bữa khuya khi anh về muộn không.
Càng không cần nghĩ tới việc anh đi xã giao có gái bên cạnh không.
Chẳng may anh nhất thời không kìm chế được mà xiêu lòng thì làm thế nào?
Tất cả những điều này đều không liên quan đến cô nữa.
Cổ Tư đợi một lát mới đi ngủ.
Có lẽ do thật sự nghĩ thoáng ra, cả đêm cô không mơ gì.
Cô ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Hôm sau, Cổ Tư tỉnh dậy vì quá đói.Tối hôm trước cô không ăn cơm, sáng sớm tỉnh lại với cái bụng rỗng.
Cổ Tư ngồi trên giường than thở.
Cái dạ dày này thật sự không thể chờ cô ngủ xong hãy biểu tình à?
Cô bò dậy, thu dọn sơ qua rồi xuống tầng.
Trì Uyên hình như còn chưa dậy.
Cổ Tư bận rộn trong phòng bếp.
Khi nấu mì, ban đầu cô định nấu cho một người.
Nhưng nhìn nước sôi, cô nghĩ ngợi rồi vẫn nấu cho hai người.
Cô không cần thiết phải quá hẹp hòi, cứ như mình để ý lắm vậy.
Rộng lượng một chút không tốt sao?
Cố Tư nấu mì xong, Trì Uyên cũng đi xuống.
Anh quen ăn bữa sáng kiểu Tây, vốn không định ăn bên này.
Kết quả anh xuống dưới tầng, Cố Tư nói mà không nhìn anh, “Môi người một phần, tự lấy.”
Lúc này Trì Uyên mới nhìn thấy trên bàn bếp còn có một phần chuẩn bị cho anh.
Anh nhìn rồi cầm qua phòng ăn.
Cố Tư nấu ăn không tệ, cho dù chỉ là một bát mì nhưng ngửi mùi thôi cũng có thể biết là ngon rồi.
Bên trong eó bỏ trứng gà, thịt thái sợi và hành hoa trang trí.
Trì Uyên nhìn thấy Cố Tư vẫn đang trộn thức ăn.
Anh ngồi đối diện cô và ăn một miếng mì, mùi vị vừa miệng.
Cũng không thể nói là ăn ngon tới mức nào, chỉ cảm giác ăn không tệ lắm.
Bầu không khí có hơi yên tĩnh: Trì Uyên nghĩ ngợi rồi nói, “Không ngờ cô còn biết nấu ăn đấy!”
Gố Tư cười, “Anh tưởng ai cũng là lớn lên trong bình mật à? Tôi biết, còn biết nhiều hơn anh tưởng.”
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn Cố Tư, chợt nhớ tới lời ông cụ từng nói khi còn sống.
Cố Tư lớn như vậy, vẫn luôn phải chịu khổ.
Trẻ con nhà nghèo phải lo toan việc nhà sớm, cho nên chắc chắn có nhiều kỹ năng hơn.
Trì Uyên buột miệng hỏi, “Vậy cô còn có thể làm gì?”
Cố Tư đang ăn cơm chợt dừng lại.
Cô nhìn Trì Uyên và đột nhiên cười, “Thứ: tôi biết đều là việc Tùy Mị không biết,tất nhiên không đáng nhắc tới.”
- ---------------------------.