Cố Tư và Trì Uyên đều không lên tiếng suốt cả bữa cơm.
Cho đến khi ăn xong, Trì Uyên thu dọn bát đũa, Cố Tự đi lên tầng.
Một lát sau cô lại đi xuống.
Lần này, cô thay quần áo và còn trang điểm.
Trì Uyên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy Cố Tư ăn diện như thế thì hơi ngạc nhiên: “Cô muốn ra ngoài à?"
Cố Tư ừ một tiếng: “Tôi đi ra ngoài chơi một lát rồi về.
”
Trì Uyên cau mày: “Đã muộn thế này rồi mà còn ra ngoài à?”
Cố Tư chẳng hề để ý, cô nói: “Bây giờ bên ngoài mới náo nhiệt.
Thời điểm này mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.
Trì Uyên lại hỏi tiếp: “Đi với Ninh Tôn à?”
Cố Tư nói đúng vậy, rồi còn cười: “Tôi nghe anh ấy hát, rất hay đấy.
Nói xong, cô đeo túi lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Trì Uyên cứ nhìn theo Cố Tư cho đến khi bóng dáng cô biến mất ngoài sân.
Anh rời tầm mắt đi, đổi kênh tivi.
Vào khoảng thời gian này, nhiều bộ phim truyền hình đang được phát sóng.
Nhưng toàn những bộ phim không đầu không đuôi, xem cũng chẳng có gì thú vị.
Cuối cùng Trì Uyên xem một chương trình khoa học kỹ thuật.
Chương trình này vừa khó hiểu vừa nhàm chán.
Tầm mắt của Trì Uyên đặt trên tivi.
Nhưng nhìn kỹ lại thấy thật ra ánh mắt anh chỉ cố định ở một vị trí.
Rõ ràng anh đang không tập trung.
ở phía bên kia, Cố Tư bắt xe đi đến một quán bar.
Quán bar này khá nhỏ, bên trong chỉ có một khu vực công cộng.
Nhưng mà vẫn rất đông.
Cố Tư vừa đi vào đã trông thấy Ninh Tôn trên sân khấu nhỏ.
Ninh Tôn ôm đàn guitar của mình ngồi trên ghế bar chân cao.
Âm nhạc rất nhẹ nhàng, anh nhẹ giọng hát một bài hát trữ tình.
Thật ra, ở quán bar không thích hợp bật âm nhạc quá nhẹ nhàng.
Bình thường những người đi tìm kích thích đều thích thể loại rock and roll.
Nhưng có lẽ bởi vì giọng của Ninh Tôn khá hay, tiếng hát cất lên giống như đang rủ rỉ kể chuyện.
Vì thế vẫn có nhiều người trong quán bar nghiêm túc lắng nghe.
Cố Tư đi đến tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Bên cạnh Ninh Tôn đã không còn vị trí nào cả, cô chỉ có thể tìm một góc nào đó.
Từ lúc Cố Tự tiến vào, Ninh Tôn cũng đã nhìn thấy cô.
Anh ta mỉm cười với Cố Tư.
Sau khi ngồi xuống, Cố Tư gọi bia.
Cảm giác đến đây mà gọi nước trái cây thì quá kỳ quái.
Cô chỉ gọi hai chai.
Cố Tư vừa ngồi chưa được bao lâu thì có người tới bắt chuyện.
Lần này Cố Tư không muốn để ý đến những người này, cô dứt khoát chỉ về phía sân khấu: “Bạn tôi kia, tôi không đi một mình.
” Những người đến bắt chuyện thấy bạn của cô là Ninh Tôn thì đều rút lui.
Cố Tư đợi một lát, Ninh Tôn hát xong một bài.
Rất nhiều người vỗ tay, có lẽ Ninh Tôn đã quen rồi, anh ta chỉ gật đầu với mọi người xung quanh.
Khi anh tới chỗ mình, Cố Tư cũng vỗ tay: “Này, thật ra tôi cảm thấy anh có thể trở thành thần tượng đấy, anh đã hát hay lại còn đẹp trai, ăn diện một chút nhất định sẽ nổi tiếng”
Ninh Tôn mỉm cười: “Thôi, dù cô nói đúng thì thân phận của tôi cũng không thích hợp.
Một đứa con ngoài giá thú, một khi tin tức này bị lộ ra, chắc chắn anh ta sẽ phải gặp nhiều chỉ trích.
Cố Tư thở dài: “Thật ra việc này không trách anh được, đây cũng không phải là lỗi của anh.
”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Cố Tư: “Nếu tất cả mọi người đều nghĩ được như cô thì tốt rồi.
”
Cổ Tư xua tay: "Mà thôi, chúng ta không nghĩ nhiều thế nữa.
Anh tự lái xe đến đây à? Uống rượu được không?”
Ninh Tôn lắc đầu: “Lát nữa còn phát hát nên tôi không uống.
Bên cạnh có đĩa trái cây, Cổ Tư đẩy sang chỗ anh: “Vậy anh ăn chút trái cây đi, cho trơn giọng.
”
Ninh Tôn nhìn Cố Tư một lúc mới hỏi với giọng tò mò: “Tôi thật sự không hiểu tại sao Trì Uyên lại chịu ly hôn với một cô gái như cô.
"
Cố Tư ngẩn ra, rồi mỉm cười.
Trông cô có vẻ bất đắc dĩ: “Quan điểm yêu thích của mỗi người là khác nhau, anh ấy không thích tôi thì dù tôi tốt đến mấy cũng vô ích.
Dù tốt đến mức nào đi chăng nữa, với một người không thích bạn.
- ---------------------------.