Ninh Tôn ở đây ngồi một lúc rồi quay lại sân khẩu hát một bài.
Vẫn là bản tình ca.
Nhạc rất nhẹ, có thể xem như là hát chạy.
Quán bar bỗng trở nên yên tĩnh, vốn dĩ vẫn còn chút ồn ào, nhưng hiện giờ những âm thanh ấy đã im bặt.
Ánh sáng bên kia được điều chỉnh cho tối hơn, chỉ có Ninh Tôn ngồi ở đó, ánh đèn chiếu rọi, anh ta giống như đang tỏa sáng.
Cố Tư để tay lên bàn, chống cằm nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang hát cũng nhìn về phía Cố Tư.
Hai người họ nhìn nhau và mỉm cười.
Lát sau, Cố Tư mở chai bia và gọi một ít đồ ăn.
Mấy món này phải nhắm rượu mới đúng.
Mới đầu Cố Tư muốn uống một chút.
Kết quả là độ cồn của rượu ở quán bar này đều không cao.
Uống hết một chai cũng chẳng có cảm giác gì ngoài hơi chếnh choáng.
Cố Tư mở chai thứ hai.
Trong quán bar có người hào phóng, bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài mua hoa đưa cho Ninh Tôn.
Cố Tư tựa vào ghế, cười ngu ngơ.
Chắc hẳn Ninh Tôn hay gặp tình huống như thế rồi.
Tiếng hát dừng lại, Ninh Tôn nói cảm ơn với người nọ.
Anh ta đặt bỏ hoa dưới chân rồi tiếp tục ca hát.
Mà Cố Tư vẫn cứ nhìn chăm chăm bó hoa tươi đó.
Cô sống đến ngần này rồi mà chưa bao giờ được ai tặng hoa.
Chưa từng yêu đương, không biết cảm giác thẹn thùng khi cầm tay con trai là như thế nào.
Đã phải kết hôn với Trì Uyên luôn.
Không nắm tay Trì Uyên, chẳng qua mới đầu khi nhìn thấy anh, đúng là sẽ xấu hổ.
Chỉ có điều sự mến mộ đầy ních trái tim cô, Trì Uyên lại không biết.
Hoặc có lẽ anh biết đấy, nhưng chẳng hề quan tâm.
Cố Tư cong khỏe môi, mặt mày tràn đầy ý cười.
Nhưng trong lòng cô đã chết lặng.
Cũng tốt, bây giờ ly hôn, cô cũng có thể tìm một người ấm áp sưởi ấm lại cho trái tim đã băng giá này của cô.
Tên chó má Trì Uyên ấy đi mà xây dựng hạnh phúc với thứ đàn bà không biết xấu hổ như Tùy Mị đi.
Cô chẳng thèm.
Cố Tư uống chai bia thứ hai, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Cô gọi nhân viên phục vụ đến bảo lấy thêm hai chai nữa.
Nhân viên phục vụ cười nói: “Tôi thấy cô đi với bạn, có lẽ hai chai không đủ, nếu không tôi lấy trước cho cô hai bình, nếu uống không hết thì có thể trả lại.
”
Cố Tư nhìn mấy thứ trên bàn, sau đó cũng gật đầu: "Được.
”
Cô không thiếu tiền, nên sao cũng được.
Nhân viên phục vụ lui ra, chỉ chốc lát sau anh ta đã xách hai bình bia tới.
Cố Tư mở hai bình bia ra.
Ánh mắt cô quyến rũ vô cùng, cô nói cảm ơn với nhân viên phục vụ.
Đối phương nở nụ cười chuyên nghiệp: “Không có gì.
”
Cố Tư tự rót đầy cốc cho mình, nhìn Ninh Tôn hát xong một bài, anh ta chưa kịp đi xuống thì có một người phụ nữ đến chỗ anh ta.
Rõ ràng người phụ nữ này đã uống say, cô ta loạng choạng bước qua đó, đứng đối diện Ninh Tôn không biết nói cái gì.
Ninh Tôn mỉm cười, anh ta vẫn kiểm soát tốt biểu cảm của mình.
Cố Tư không nhẫn nhịn được, thế là khoanh chân ngồi trên ghế.
Cô tựa lưng vào ghế nhìn về phía Ninh Tôn.
Khuôn mặt điển trai cộng thêm hát hay, chắc chắn Ninh Tôn rất được nữ giới thích.
Thật ra, nếu thật sự yêu thích thì thân phận cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.
Nói trắng ra là những việc đó đâu có liên quan gì đến Ninh Tồn.
Rõ ràng là ba anh không khống chế được nửa người dưới của mình.
Không biết người phụ nữ kia nói gì mà Cố Tư thấy Ninh Tôn nở nụ cười, sau đó chỉ hướng cô.
Anh nói gì đó, người phụ nữ say rượu bèn nhìn về phía Cố Tư.
Cố Tư nhưởng mày, ra vẻ khí thế.
Sắc mặt người phụ nữ kia hơi khó coi, cô ta nhìn Cố Tư giây lát rồi xoay người rời đi.
Lúc này Ninh Tôn mới cầm guitar đi đến chỗ cô.
Cố Tư chờ anh ta ngồi xuống rồi mới hỏi: “Sao đấy? Bắt chuyện à?”
Ninh Tôn đặt guitar ở ghế cạnh, ừ một tiếng.
Cố Tư khá tò mò: “Vậy cuối cùng anh nói gì với cô ấy thế? Tôi thấy cô ấy có vẻ không vui.
Ninh Tôn ngước mắt nhìn Cố Tư: “Tôi nói bạn gái tôi ngồi ở đằng kia.
- ---------------------------.