Ninh Tôn dừng lại rồi lên tiếng nói, “Chơi bài đi, đừng nói nhảm.”
Chương Tự Chi xùy xùy mấy cái, chỉ coi Ninh Tôn là đang xấu hổ.
Cố Tư nhướng mày, “Anh nếu có coi trọng bạn tôi thì cứ nói thẳng đi, đừng nói quá đáng.”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Cái cô bé này, chịu thua một chút không được sao.”
Cố Tư không nhẹ không nặng hừ một cái.
Hai mắt nhìn Chương Tự Chi khiêu khích.
Đã lâu rồi anh không thấy một cô gái tính tình thất thường như vậy.
Một ván mạt chược đánh đến khi ngoài trời tối dần.
Cả Cố Tư và Mạnh Sướng đều thua sạch sẽ thẻ bài, nợ Chương Tự Chi rất nhiều.
Với việc như vậy, làm Chương Tự Chi hài lòng.
Mạt chược kết thúc, cả bốn cùng đi ăn.
Cũng không ăn ở trong hội quán, mà là ở khách sạn đối diện hội quán.
Chương Tự Chi đứng ở đại sảnh hội quán, chỉ tay thẳng qua, “Hôm nay tôi thắng, qua đây đi, tôi mời.”
Cố Tư và Mạnh Sướng đều không khỏi bật cười, mấy người bọn họ không có chơi bằng tiền, chỉ chơi bằng mấy thẻ chip tượng trưng.
Thế mà anh ta lại vui vẻ đến như vậy.
Bên đó cách đây cũng gần, không cần lại xe qua, chỉ cần băng qua đường là đến.
Trước khách sạn có một dãy đậu xe, Cố Tư đi gần đó liền dừng lại.
Cô đi về phía một chiếc ô tô rồi nhìn chằm chằm vào biển số xe.
Cô ấy không biết nhiều về kiểu dáng xe, nhưng cô vẫn biết cách đọc biển số xe.
Cái này là cái độc nhất, không có cái nào giống được.
Ninh Tôn đi tới, “Sao vậy, chiếc xe này có vấn đề?”
“Không.” Cố Tư lắc đầu, “Xe không có vất đề gì.”
Vấn đề là chủ sở hữu của chiếc xe.
Chương Tự Chi đứng ở cửa khách sạn hô: “Đi, vào ăn cơm.”
Anh ta vẫn mặc đồ ngủ, đi dép lê, hoàn toàn không cảm thấy không thích hợp.
Cố Tư và Ninh Tôn đi qua, đi theo vào đại sảnh.
Chương Tự Chi chắc là thường xuyên đến đây, nhân viên phục vụ ở đây đều biết anh ta, thấy anh ta tới, vội vàng chào hỏi: “Ngài Chương, mời đến bên này.”
Chương Tự Chi có phòng ăn cố định ở đây, phòng này tuy không lớn, nhưng xem ra là phòng riêng chỉ để đến dùng bữa.
Được người phục vụ dẫn vào, Cố Tư vừa đi vừa thoáng qua một cái, cẩn thận nhìn hai bên cửa phòng khác.
Không may mắn lần này, chỉ thấy người phục vụ đang rót nước của cửa phòng đang mở.
Họ đi đến cửa phòng riêng của Chương Tự Chi, không có cửa phòng riêng nào ở hai bên đang mở.
Cố Tư mím môi bước vào phòng riêng.
Khi gọi món, Chương Tự Chi lại giống như con khỉ, trên nhảy dưới tránh, cầm thực đơn, còn chăm chú hơn cả người phục vụ.
Còn cố giới thiệu những món ăn đặc biệt khác nhau cho Cố Tư.
Cố Tư ngẩn ra, “Anh cứ gọi mấy món anh thấy ngon là được, dù sao bữa này cũng là anh mời.”
Chương Tự Chi sửng sờ, nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, sau đó cười nói: “Nói một câu đã đi vào trọng điểm ngay.”
Anh ta thậm chí còn không nhìn vào thực đơn nữa.
Anh ta gọi thẳng vài món, sau đó lại đứng lên, “ Mấy món hải sản này, để tôi đi qua chọn.”
Người phục vụ vội vàng đi tới mở cửa, “Ngài Chương, mời vào đây.”
Chương Tự Chi phất tay áo ngủ đi ra ngoài.
Chờ người đi rồi, Cố Tư nhếch miệng, “Ninh Tôn, bạn của anh tính tình tốt thật.”
Ninh Tôn cười cười, “Tự Chi là cái tên này, tính cách rất tối.”
Chương Tự Chi đi ra ngoài một lúc vẫn chưa trở lại.
Cố Tư có chút không vui, “Sao vậy, anh ta đi đâu rồi? Gọi một đống đồ ăn rồi vứt chúng ta ở đây à?”
Cố Tư đang nói đùa, Ninh Tôn cũng phụ họa theo, “Chắc là vậy rồi.”
Cố Tư đứng dậy, “Anh chờ tôi, tôi ra ngoài dẫn anh ta về đây.”
Ninh Tôn gật đầu, “Đi đi.”
Cố Tư thực sự ra khỏi phòng.
Sảnh lớn có khu chọn mua hải sản với đầy đủ các loại hải sản tươi sống, khách đến đây có thể tự mình lựa chọn.
Ngay khi Cố Tư đi qua, liền nhìn thấy Chương Tự Chi.
Cô nhíu mày, “Anh Chương tôi nói này, anh đi lâu như vậy, là đợi mấy thứ này lớn lên rồi mới bắt đầu chọn lấy hay sao.”
Nói xong, Cố Tư mới chú ý đến người đang đứng đối diện với Chương Tự Chi.
Và người đó là Trì Uyên.
Cố Tư dừng lại, cũng không thấy có gì ngạc nhiên.
Vừa rồi cũng nhìn thấy xe của Trì Uyên bên ngoài.
Cô cũng thoải mái bước qua, “Anh cũng ở đây à.”
Trì Uyên ngược lại rất ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Cố Tư, “Sao em cũng ở đây, hay người quen biết nhau à?”
Chương Tự Chi trầm ngâm một lát, “Sao vậy, Tiểu Tư, em biết sếp Trì đây sao?”
Cố Tư chớp mắt nhìn Chương Tự Chi, “Anh Chương này, tôi cũng thật nghĩ muốn hỏi anh, anh không xem qua tin tức trên weibo trên mạng sao?”
Chương Tự Chi gật đầu, tự tin nói: “Tôi mà có chút thời gian đó, không bằng tôi làm hai ván mạt chược rồi.”
Cố Tư muốn cười một tiếng, “Trì Uyên trước đây kết hôn cũng khá phô trương, anh không biết gì sao?”
Chương Tự Chi nói: “Tôi biết, tôi cũng có đi qua đó.”
Chỉ là hôm đó có quá nhiều người, anh ta còn uống nhiều, đến mức nằm ngang ra đó.
Ngủ một giấc, tỉnh dậy cũng không nhớ rõ chuyện gì.
Cố Tư bĩu môi, “Nghe nói chiếc váy cưới tôi đã mặc được vận chuyển bằng đường hàng không.
Trang sức kim cương trên đó được khâu bằng tay thủ công.
Sang trọng đến mức không thể khiến anh nhìn tôi nhiều hơn sao?”
Kiểu nói này, Chương Tự Chi liền nhìn Cố Tư chăm chú cẩn thận.
Sau đó, anh thực sự bị sốc.
Anh giơ ngón tay về phía Cố Tư, “Cô, cô, cô…”
Cố Tư bắt lấy ngón tay đưa xuống, “Tôi, tôi, tôi, vâng, anh hiểu đúng rồi.”
Chương Tự Chi nhìn về phía phòng riêng, “Tôi còn tưởng rằng cô là bạn gái của a Tôn, cô không phải à.”
Cố Tư chớp mắt, “Đương nhiên là không.”
Trì Uyên lạnh lùng nhìn.
Anh nhìn Cố Tư, lặp lại câu hỏi trước đó, “Sao em lại ở đây.”
Cố Tư nhướng mày hỏi Trì Uyên, “Vậy sao anh lại ở đây.”
Trì Uyên mím môi, “Tôi đang đi xã giao.”
Cố Tư cười tủm tỉm, giọng nói lãnh đảm, “Đi xã giao vào tối thứ bảy, hiếm thấy thật.”
Ban ngày thì nhàn rỗi, ban đêm thì đến đây, cũng không có dẫn theo Tử Thư.
Trì Uyên không đợi nói chuyện, cách đó không xa đã có một giọng phụ nữ truyền đến, “A Uyên?”
Cố Tư nhếch lên khóe miệng, đã biết là ai mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Giọng nói này, còn có thể là ai khác được.
Trì Uyên quay lại nhìn Tùy Mị.
Tùy Mị giống như tỏ vẻ không nhìn thấy Cố Tư, tự nói: “Em tới xem thử, lâu vậy rồi mà vẫn chưa chọn được sao.”
Chương Tự Chi bên cạnh nhíu mày, nhìn Tùy Mị ánh mắt khó hiểu, “Lại là ai đây.”
Tùy Mị dừng lại nhìn, dường như mới nhìn thấy Cố Tư, “A…, đây là cô Cố.”
Thực là, nhắc nhở tám trăm lượt mà cũng không nhớ.
Cố Tư quay đầu nhìn Tùy Mị, “À, đây là quản lý Tùy.
Trí nhớ của cô ấy không tốt lắm.
Tôi đã nhắc cô bao nhiêu lần cách xưng hô với tôi, cô đều không nhớ chút nào sao, chút chuyện nhỏ vậy mà còn không để tâm, vậy thì chuyện công việc to lớn phải làm sao, rồi xảy ra chuyện có sai sót không tốt phải không.”
Tùy Mị cười một tiếng, sau đó cười không nói.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, “Đây là ai.”
Cố Tư ừ ừ một lát, “Cô Tùy của nhà họ Tùy, đang muốn cùng nhà họ Trì hợp tác.”
Nói xong Cố Tư đi tìm trong hộp thủy tinh bên cạnh, thay đổi cây câu chuyện, “Cái này, cái này, anh Chương, ăn cái này đi, tôi thíċh.”
Chương Tự Chi cũng không thèm nhìn, “Được rồi, cô nếu thích thì mua.”
Cố Tư lại nhìn con cua bên cạnh, cũng không biết là con cua gì, dù sao cũng khá lớn, cô chỉ tay, “còn cái này.”
“Ừ, cái này cũng vậy.” Chương Tự Chi trực tiếp nói với người phục vụ bên cạnh.
Cố Tư rất vui vẻ, vừa xem vừa nói: “Ninh Tôn thích ăn con cá này, con cá này cũng vậy.”
Chương Tự Chi nhíu lại vẻ mặt, “Cô không hỏi tôi muốn ăn gì à.”
Cố Tư quay đầu nhìn Chương Tự Chi, cười ha ha, “Gọi món nhiều như vậy, anh ăn phần còn thừa đi, lãng phí nhiều đồ ăn không tốt.”
Chương Tự Chi rũ tay áo ngủ, “Tiểu Tư, cô thật quá đáng, quay về tôi sẽ mách Ninh Tôn.”
Hai người cười đến ngạo nghễ, coi như không có ai trêu đùa nhau khiến Trì Uyên và Tùy Mị đều không vừa mắt.
Trì Uyên đứng bên cạnh không nhúc nhích, Tùy Mị cũng vậy.
Cô biết Chương Tự Chi.
Chương Chi cậu ta, tính cách có chút kỳ quái, không phải ai cũng có thể làm bạn với anh ta.
Nghe đoạn đối thoại giữa Cố Tư và anh, quan hệ giữa hai người dường như có chút thân thiết.
Cố Tư hét lên năm sáu tiếng với anh, Chương Chi cậu ta cũng không tức giận, ở đằng kia liếm mặt cười.
Tùy Mị nhíu mày, vẻ mặt u ám.
- ---------------------------.