Nói xong, cô ta bất ngờ dừng lại, vẻ mặt như đang kiềm chế điều gì đó, như là mình vô tình nỡ lời nói sai.
Trì Ngộ nhìn về phía Cố Niệm đã đi, anh hít một hơi, "Tới chọn đồ ăn đi.
"
Tùy Thanh hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới, dáng vẻ trông thật đáng yêu.
Cố Niệm vừa rời khỏi đại sảnh, vẻ mặt ỉu xìu.
Cẩu nam nhân, quả nhiên không chịu nổi cô đơn.
Còn nói chuyện trở về nhà cũ.
Hắn thật sự nghĩ rằng cô không biết cái gì sao.
Trở lại phòng, Ninh Huyền cùng Mạnh Sướng hai người đều đang nhìn điện thoại, do không quen nhau, nên có chút ngại ngùng.
Trông thấy hai người bọn họ tới, Ninh Huyền liền nói, "Thế nào, bây giờ chúng ta đến ao cá bên kia bắt?"
Hiếm khi thấy Ninh Huyền nói đùa, Chương Tự Chi cười ha ha, "Này này, các người có biết lúc nãy chúng tôi trông thấy ai ở đại sảnh bên kia không.
"
Nói xong, Chương Tự Chi nhìn Cố Niệm, "Không sai, tôi thật sự bị hù dọa, Cố Tiểu Niệm a, cô là, cô là! "
Cố Niệm trừng mắt, "Tôi là cái gì?”
Chương Tự Chi bị cô trừng một cái, lập tức đổi giọng "Cô chính là Cố Tiểu Niệm khiến Trì Ngộ kia thần hồn điên đảo”
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Cố Niệm mới tốt hơn một chút.
Sau đó, Chương Tự Chi nhìn về phía Ninh Huyền, tự mình trả lời câu hỏi của mình, "Vừa rồi chúng tôi ở đại sảnh bên kia, trông thấy Trì Ngộ, Trì Ngộ, trời ạ, hóa ra Cố Tiểu Niệm chính là thiếu phu nhân của Trì gia.
"
Ninh Huyền nhìn Cố Niệm, Cố Niệm nhíu mày, im lặng.
Ninh Huyền trầm mặc một lúc rồi nói: "Đúng, tôi cho rằng anh biết rồi, nghe nói hôn lễ lúc ấy làm rất long trọng, không phải anh không đi sao.
"
Hôn lễ kia đi hay không đi, cảm giác cũng không khác nhau.
Chương Tự Chi người này bình thường rất thíċh tham gia náo nhiệt, bữa tiệc chưa bắt đầu đã uống say rồi.
Sau khi cô dâu, chú rể bước trên thảm đỏ, mắt hắn gần như không phân biệt được nam nữ.
Đến mức cuối cùng anh ta thật sự nằm trên bàn rượu, thêm một vài chén, hắn liền nằm ngang.
Chương Tự Chi nhìn Cố Niệm bằng một ánh mắt tán thưởng: "Được rồi, tôi một mực thật bội phục người phụ nữa nửa đường ngăn cản tôi, không ngờ được lại là cô”
Cố Niệm mỉm cười, ngồi xuống cạnh Mạnh Sướng bên người, chuyển chủ đề: " Tôi chưa gọi đồ uống, anh muốn uống gì.
"
Mạnh Sướng chưa từng thấy dáng vẻ như này, cảm giác bên người mấy người này, thân phận đều không đơn giản.
Cô do dự một chút, "Cái gì cũng được.
"
Chương Tự Chi lập tức ấn chuông gọi phục vụ tới, gọi mộc cốc sơn trúc.
Sau đó hắn chậc chậc hai lần, lại đem chủ đề kéo trở về, "Người phụ nữ vừa rồi chính là Tùy Thanh? Tôi lờ mờ nhớ được, có phải là trước đó, cô ta muốn gả cho Trì Ngộ a.
"
Vẻ mặt Cố Niệm thờ ơ, "Đúng vậy, là tôi đã cản đường, cắt đứt ý định của cô ta.
"
"Ha.
" Chương Tự Chi hít một hơi, "Tôi nói mà, vừa rồi hai người nói chuyện có chút kì lạ”
"Có gì không đúng sao?" Cố Niệm cười cười, "Còn tốt mà, anh nhìn xem, tôi nói chuyện với mấy người cũng như vậy thôi”
"Không giống, không giống.
" Chương Tự Chi khoát tay, "Thái độ cùng biểu lộ đều là khác biệt, cái này tôi có thể nhìn ra được.
"
Chương Tự Chi cũng không phải là người có tính cách tốt, hắn bình thường cà lơ phất phơ, nhưng mà tất cả mọi người đều biết hắn không phải là người dễ chọc.
Nếu là hắn nghe không hiểu cách nói chuyện của Cố Niệm, kỳ thật là tiểu cô nương giở tính trẻ con, đã sớm muốn cùng Cố Niệm trở mặt.
Cố Niệm giả vờ thở dài, "Vậy anh nói xem, Trì Ngộ và Tùy Thanh có nghe được không.
"
Chương Tự Chi cười lớn hai lần, "Hai người kia đều là người, làm sao có thể không hiểu chứ”
Cố Niệm tựa lưng vào ghế ngồi, "Đúng vậy, nhưng anh xem, Tùy Thanh có thể nghe được, còn có thể như vậy bình tĩnh thong dong, anh không cảm thấy loại người này nhưng thật ra là rất lợi hại sao.
"
- ---------------------------.