Ánh mắt của Trì Uyên cứ mải ngắm nhìn Cố Tư, một lúc lâu mới chịu dời đi.
Lúc này mới phát hiện, sau khi hai người li hôn, dáng vẻ này của cô cũng có chút thay đổi.
Hình như trẻ trung, năng động hơn rất nhiều.
Anh cố gắng nhớ lại, dáng vẻ trước đây của Cố Tư.
Không nhớ rõ cụ thể chi tiết, nhưng anh vẫn nhớ, đó là một khuôn mặt nặng trĩu, đau khổ, so với hiện tại như già đi vài tuổi vậy.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, “Đi thôi đi thôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi”.
Trì Uyên ừm một tiếng, xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi đã khóa cửa, hai người lần lượt bước vào trong xe.
Cố Tư vừa lên xe liền cởi giày ra, hai chân xếp bằng lại.
Trì Uyên tự hỏi, không biết cái thói quen xếp bằng của cô ấy hình thành từ lúc nào nữa.
Hình như trước đây không xảy ra việc này.
Chiếc xe một đường đi thẳng đến Câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Vì đang là ban ngày nên bên trong không có mấy người, rất vắng vẻ.
Chương Tự Chi vẫn như cũ, hắn thay một bộ đồ ngủ màu xám tro.
Hời hợt mặc lên người.
Hắn đứng ngay cửa, nhìn thấy chiếc xe của Trì Uyên đỗ trước cửa liền vội vội vàng vàng chạy từ trong quán ra, “Aiya đồng hương, mọi người đã đến rồi, tôi vẫn luôn nhớ đến mọi người đấy”.
Cố Tư xuống xe thì bắt gặp hắn ta, trong lòng có chút ghét bỏ, “Nếu như anh thật sự mong ngóng đón tiếp chúng tôi thì tối thiểu cũng phải gọn gàng một tí”.
Chương Tự Chi trố mắt, “Tôi vì để đón tiếp các vị đây đã đặc biệt đi thay một bộ đồ mới, lẽ nào còn chưa được sao?”
Bộ đồ ngủ này, nói đã thay hay chưa thay có gì khác biệt sao.
Ninh Tôn vẫn chưa đến, hai người bọn họ được Tự Chi dẫn lên lầu hai trước.
XXXXXXXXXXXX, hắn đành mời Trì Uyên và Cố Tư sang phòng bên cạnh.
Căn phòng này lớn hơn căn phòng lúc nãy, bên trong còn chứa một mô hình xe đua mô phỏng cỡ lớn.
Để trông chân thực hơn, chiếc xe đua này được chế tác 1:1, tất cả bộ phận đều được dựa theo những chiếc ô tô có thật ngoài đời, có điều đường đua chỉ là ánh sáng phản chiếu từ máy xuống đất.
Chương Tự Chi nhìn Trì Uyên, “Có muốn thử không”.
Trì Uyên chỉ cười, “Cũng được”.
Tự Chi bước qua, khởi động động cơ xe.
m thanh nổ máy này, giá như những cửa hàng ở con phố đối diện cũng có thể nghe thấy.
Sau đó, máy chiếu từ từ hạ xuống.
Trước mũi xe, một đoạn đường đua không thể nào chân thực hơn cũng dần dần hiện lên trước mắt.
Trì Uyên ngồi vào xe, cẩn thận nhìn xung quanh.
Cố Tư ngược lại, nhìn không hiểu mấy món đồ này cho lắm.
Ngay của việc nghiên cứu mấy cuốn sách thôi đã khó khăn lắm rồi, huống chi là về cái này.
Cố Tư xoay người, đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.
Ở bên này, trò chơi đã bắt đầu, Trì Uyên ngồi trên ghế chơi loay hoay trái phải điều chỉnh góc nhìn.
Có lẽ đàn ông ai cũng thích chơi trò này thì phải.
Chỉ nhìn một lúc thôi mà Cố Tư đã muốn đi ngủ rồi.
Cố Tư lấy điện thoại ra, nhắn tin với Ninh Tôn.
Phải mất một lúc lâu Ninh Tôn mới hồi âm lại, nói rằng tạm thời có việc bận, không thể tới.
Cố Tư thở dài, đứng dậy, gọi với đến Tự Chi đứng cách đó không xa, “Ninh Tôn nói rằng anh ấy có chút việc, không thể tới đây”.
Chương Tự Chi vốn đang nhìn Trì Uyên lái xe, nghe vậy cũng xem như chẳng có việc gì, “Nói với cậu ấy giúp tôi, không tới không được, tôi sẽ đợi cậu ấy, tôi đã chuẩn bị xong mạt chược cả rồi”.
Mắt anh vẫn dán chặt vào đường đua giả lập, cả người đột nhiên phấn chấn lạ thường.
Cố Tư nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ đành gọi cho Ninh Tôn lần nữa.
Ninh Tôn rất lâu sau mới nhấc máy, âm thanh thâm trầm, “Tiểu Tư, tôi có chút việc không tới được, mọi người ở đó chơi vui vẻ, có lẽ muộn một chút…”
Anh vẫn còn chưa nói xong, Cố Tư nghe thấy bên đó có tiếng rơi vỡ, hình như có vật gì đó rơi xuống đất, sau đó có một âm thanh của người phụ nữ vang lên, “Chúng tôi có phải đã bị ức hiếp quá đáng không, con trai con gái của tôi không phải là người của Ninh gia các người sao? Nó có đáng để bị các người đè đầu cưỡi cổ như vậy không? Đúng là đồ khốn, đến người ngay thẳng mà các người còn ức hiếp được, tôi không tin, tôi còn chưa chết mà…”
Ninh Tôn hốt hoảng, vội vàng cúp máy.
Cố Tư siết chặt điện thoại trong tay, hồi lâu sau mới buông xuống.
Nét mặt không tốt lắm.
Đồ khốn sao?
Những lời mắng mỏ của Trang Lệ Nhã, có lẽ nhằm vào Ninh Tôn.
Cô nhìn qua Chương Tự Chi, vẫn còn nhớ, hắn ta nói không qua không được.
Sau cùng Cố Tư trực tiếp nói, “Lão Chương, anh có muốn đẹp hơn trước mặt tôi không?”
Chương Tự Chi vẫn nhìn chăm chú vào Trì Uyên, miệng vẫn liên tục nói, “Khúc ngoặt này, khúc ngoặt này cẩn thận, ây ây ây, aiya, thôi vẫn vượt qua được rồi, lần trước đến chỗ này tôi không qua được…”.
Cố Tư cau mày, gọi lớn hơn, “Lão Chương”.
Tự Chi vẫn còn đắm chìm vào trò chơi với Trì Uyên, mắt vẫn không nhìn đến Cố Tư, “Làm sao, có chuyện gì cô cứ nói đi”.
Cố Tư hít sauu một hơi, “Bên Ninh Tôn có chuyện rồi, bây giờ tôi với anh ra ngoài, đến giúp Ninh Tôn, anh chuẩn bị xong chưa?”
Chương Tự Chi chầm chậm quay đầu lại, “A Ninh làm sao?”
Cụ thể như thế nào Cố Tư cũng không biết, trong điện thoại chỉ nghe được mấy câu, nhưng chắn chắn là xảy ra chuyện rồi.
Bên đó có người đang mắng chửi, tiếng đồ vật rơi vỡ, sự việc xảy ra ở bên đó có lẽ không nhỏ đâu.
“Hình như anh ta đang bị mẹ nhỏ đánh đập, chỉ tay mắng nhiếc”.
“Cái gì?” Lúc này Tự Chi lộ rõ vẻ không vui, “Tôi hiểu rồi, vì thế mà lần trước tôi không bị mắng”.
Hắn xoay người bước ra bên ngoài, “Hai người đợi chút, tôi phải đi thay một bộ đồ khác”.
Trì Uyên cũng ngừng chơi rồi.
Anh từ trên xe bước xuống nhìn Cố Tư, anh trái lại lại không có một chút vội vàng nào.
Anh chỉ nói một câu, “Cô rất quan tâm tới anh ta thì phải”
Cố Tư trợn mắt nhìn, “Đương nhiên rồi, tôi với Ninh Tôn là quan hệ gì chứ”.
Trì Uyên khẽ gật đầu, “Phải, nhẫn cũng đã tặng cho cô rồi”.
Nhắc đến chiếc nhẫn, Cố Tư sững người, đưa tay lên nhìn.
“Chiếc nhẫn này, tôi cảm thấy…”
Trì Uyên nhìn cô, muốn nghe những lời tiếp theo của cô ấy.
Nhưng mà Cố Tư muốn nói gì tiếp theo, bản thân cô cũng không biết.
Nói rằng Ninh Tôn đòi tặng cho cô sao?
Nói rằng cô đã từ chối rồi nhưng không được?
Những lời này nói ra chẳng khác nào biến mình thành trà xanh, còn không phải bạch liên hoa hay lấy những cái cớ như vậy sao?
Vậy nên chi bằng dứt khoát gật đầu, “Đúng vậy, đã tặng nhẫn cho tôi rồi”.
Trì Uyên nhìn cô một cái, sau đó lạnh lùng bước ra ngoài cửa.
Chương Tự Chi đi thay quần áo, lúc đi ra tự dưng lại có năm sau người theo sau.
Cố Tư thở dài, quả nhiên, nhân kháo y mã kháo yên.
( gần giống như câu người đẹp vì lụa)
Bỏ bộ đồ ngủ sang một bên trông khác hẳn, Tự Chi cuối cũng cũng có chút dáng vẻ của một công tử quyền quý.
Nhưng mà trên cổ lại đeo một dây chuyền vàng cỡ lớn, trong kém sang hẳn.
Chương Tự Chi làm mặt lạnh, “Đi, đi đến Ninh gia”.
Khí thế này, Cố Tư thật sự rất thích.
Cô ấy không biết làm sao lại rất kích động, “Đi đi đi, nhanh lên, đến trễ không chừng tan cuộc luôn ấy”.
Như này trông chẳng giống đi giúp người, mà giống như đi quậy phá thì hơn.
Cố Tư bước mấy bước xuống cầu thang liền quay lại nhìn Trì Uyên, “Anh có đi không?”
Trì Uyên cười nhạt, “Cô cảm thấy như thế nào”.
Nhìn vậy là biết sẽ đi rồi.
Cố Tư yên tâm đi xuống, càng nhiều người càng hiệu quả, nhiều người thì cô càng có cảm giác an toàn.
Cô nói, “Vậy nhanh lên, muộn chút nữa sẽ chẳng kịp nhìn thấy gì đâu”.
Nhìn thấy Cố Tư hóng chuyện như vậy, Trì Uyên có chút khó hiểu.
Cố Tư của trước đây, phải chịu đả kích lớn như thế nào mới trở thành Cố Tư của hiện tại.
Thực sự khiến người khác nhìn không thấu.
Cả ba người đều ngồi trên xe của Trì Uyên.
Trì Uyên biết nhà Ninh Tôn ở đâu, ngay lập tức hướng về đó mà xuất phát.
- ---------------------------.