Trong bữa ăn, Chương Tự Chi khá “làm màu”, đồ ăn đã sắp xếp xong, phải kêu mọi người lấy điện thoại ra chụp ảnh, up lên “khoảnh khắc”.
Nói cái gì mà “đội hình nhất trí”, cả ba người họ sẽ up ảnh giống nhau.
Cái con người này độ nhàm chán của anh ta lại tiến thêm một bậc nữa rồi.
Ninh Tôn đại khái coi như là thuận theo Chương Tự Chi, chỉ cần không quá đáng, anh sẽ cùng anh ta phối hợp.
Còn Cố Tư vì lấy đồ của người khác nên cô không còn cách nào khác.
Ba người chụp ảnh món ăn từ ba góc độ, chỉnh sửa cùng một hồi, sau đó đăng lên “tin 24h”.
Chương Tự Chi rất vui vẻ, để điện thoại xuống, “Bạn tốt của tôi, cùng tôi chia sẻ cuộc sống, thật sự rất thoải mái.”
Cố Tư và Ninh Tôn nhìn nhau.
Tuy rằng Chương Tự Chi thường ngày làm mưa làm gió trên địa bàn của mình, nhưng cuộc sống của anh ta cũng rất khô khan.
Thậm chí không có một người bạn, cũng không biết trước đây đã sống như thế nào.
Ninh Tôn cười, cố nén giọng nói, “Phối hợp với anh ta vậy, anh ta rất là dễ dỗ.”
Cố Tư nhướng mày, đúng là dỗ dành, nhưng có chút ngây ngô.
Tại đây Cố Tư và Ninh Tôn Chương Tự Chi ăn, Trì Uyên cũng gọi đồ mang về công ty.
Tử Thư đi giúp Cố Tư sửa sang lại cửa hàng, anh ăn cơm một mình, thời gian cũng không cố định.
Trì Chúc sau khi ăn cơm trở về, đi ngang qua phòng làm việc của Trì Uyên, thấy anh vừa mới bắt đầu ăn nên trực tiếp đi vào.
Trì Chúc dừng trước bàn làm việc, “Buổi sáng có bận quá à?.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Hai nhà đang hợp tác.
Giai đoạn đầu có rất nhiều việc phải làm.”
Trì Chúc kéo ghế ngồi xuống.
“Nhà họ Tùy gọi con đến phụ trách bàn giao việc hợp tác giữa hai bên.
Cố Tư không nói gì sao.”
Trì Uyên sững người một lúc, không hiểu ý của Trì Chúc, “Không, cô ấy có thể nói gì.”
Trì Chúc thở ra một hơi, không biết nên nói cái gì mới tốt, “Con và Tùy Mị, dù sao những chuyện trước đây, mẹ con đối với Tùy Mị có chút thiên vị, hai công ty nay đã hợp tác, hai người liên hệ nhiều hơn, thời gian và tần suất gặp gỡ tăng lên, ta sợ Cố Tư với con sẽ cãi nhau.
”
Trì Uyên cười, “Không, Cố Tư thực ra cũng khá hiểu chuyện.”
Thực ra, Trì Uyên cảm thấy Cố Tư cũng sẽ không làm ầm ĩ gì, Cố Tư đối với cuộc hôn nhân này có tâm thể tự do và thoải mái hơn anh tưởng rất nhiều.
Anh đòi ly hôn, cô đồng ý ngay.
Anh ấy nói để Cố Tư đi theo diễn kịch, cô ấy cũng cần được trả tiền.
Cô không hề ngông cuồng như mấy người nhà họ Trì nghĩ.
Trì Chúc suy nghĩ một chút,”bên phía Vạn Phong số tiền trốn thuế cũng không nhỏ, phạt như vậy công ty bị giáng đòn, lời nói cũng sẽ không dám hó hé nữa, và sẽ không có sóng gió sau chuyện này, chuyện với Cố Tư, con định giải quyết như thế nào.
“
Trì Uyên biết Trì Chúc có ý gì, Vạn Phong không có uy hiếp gì, quan hệ giữa anh và Cố Tư, chúng ta phải nghĩ xem nên tiết lộ một chút để người bên ngoài biết.
Họ không thể giả vờ là vợ chồng cả đời, rồi bày ra tình yêu giả tạo cả đời.
Trì Uyên thật ra đã nghĩ đến chuyện này từ trước, nhưng anh vẫn nói, “Còn chưa tới lúc, chuyện của Vạn Phong vừa mới qua đi, nếu Cố Tư và con tuyên bố ly hôn, nhất định sẽ bị liên tưởng đến, nên chờ đã.
“
Trì Chúc nói, “Hiện tại ta không yêu cầu con thông báo.
Ta đang nói cho con biết, con cần nghĩ kỹ nên làm thế nào, con là đàn ông, có thể không quan tâm đến chuyện đó.
Cố Tư là một cô gái, tuổi trẻ của cô ấy rất có giá trị, không thể làm liên lụy đến cô ấy lâu quá, cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình, nếu ông nội của cô còn sống, chắc chắn … “
Nói tới đây, Trì Chúc không nói gì nữa.
Nếu ông cụ vẫn còn sống, mọi chuyện sẽ đi đến thời điểm này như thế nào?
Trì Uyên khẽ nhíu mày, không thích tiếp tục chủ đề này, “Được rồi, con biết làm thế nào rồi, đừng lo, dù sao con cũng sẽ cân nhắc đến Cố Tư, con cũng đã hứa với ông nội sẽ bảo vệ cô ấy hết mức có thể..
“
Trì Chúc chậm rãi gật đầu, “Trong lòng chỉ cần con biết là được.”
Ông đứng lên, “Vậy con ăn đi, ta không quấy rầy.”
Trì Uyên nhìn Trì Chúc rời khỏi phòng làm việc.
Anh thở ra và nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn.
Vạn Phong lúc này bây giờ đã bị giày xéo không còn gì, chính còn cô Thôi, vẫn có chút không cam tâm.
Hai ngày trước cũng tìm phương tiện truyền thông nói gì để vạch trần một điều mà người ngoài không biết, nhưng phỏng vấn xong thì nói chuyện lộn xộn, câu trước câu sau không đầu không đuôi.
Khi tin tức được tung ra, giới truyền thông nói rằng họ nghi ngờ rằng những gì được gọi là tiết lộ trước kia có phải sự thật hay không.
Trì Uyên im lặng tiếp tục ăn.
Nếu chuyện này xảy ra, anh ta thực sự phải cân nhắc làm thế nào để công bố mối quan hệ của mình với Cố Tư.
Chỉ là lúc trước anh ấy đã nói, chờ giải quyết xong chuyện, chuyện kết thúc cuộc hôn nhân của hai người sẽ giải thích như thế nào, chuyện này đều nghe Cố Tư.
Vì vậy anh nên về thảo luận với Cố Tư.
Nghĩ đến việc bàn bạc với Cố Tư, anh không thể nói là không thoải mái.
Mà không thoải mái điểm nào, dường như cũng không thể tìm ra lý do.
Trì Uyên vừa ăn mấy miếng cơm, điện thoại bên cạnh liền rung lên.
Trong Wechat, Tùy Mị đã gửi một tin nhắn và đó là một biểu mẫu.
Nó chủ yếu là hồ sơ hình thức cho hai lần hợp tác tiếp theo và bắt đầu cung cấp.
Hai giây sau khi tài liệu được gửi đi, Tùy Mị gửi lại một câu, hỏi anh đã ăn cơm chưa.
Trì Uyên nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi, mới trả lời là đang ăn cơm.
Tùy Mị gửi khuôn mặt cười nói mình cũng đang ăn cơm, vì chỉ có một mình nên cô muốn đơn giản, chỉ cần gọi món mang về ở công ty.
Trì Uyên lần này không trả lời, chỉ nhìn mẫu đơn, sau đó liền gửi đi.
Anh nhìn chằm chằm vào trang Wechat một lúc, sau khi suy nghĩ về nó, anh nhấp vào vòng bạn bè.
Anh ấy không thích xem mạng kết bạn của Wechat, vốn dĩ anh ấy không tự cập nhật thứ này.
Anh ấy không đặc biệt quan tâm đến những gì người khác làm trong một ngày.
Chỉ bây giờ, thực sự là nhàm chán.
Anh ấy không có nhiều bạn trên Wechat, nhưng có rất nhiều đối tác trong công việc, tất cả đều do Tử Thư duy trì.
Những người trong này cũng có hạn.
Trì Uyên vuốt xuống và thấy bài đăng của Tùy Mị.
Đó là một bức ảnh thức ăn.
Đúng là cô ấy đang ở công ty, đồ mua bên ngoài nhưng vẫn khá là ngon, bên cạnh tấm ảnh mang đi còn có một tấm ảnh tự sướng của cô ấy.
Cầm đũa dùng một lần, mỉm cười trước ống kính.
Trì Uyên nhìn một lượt rồi lại vuốt xuống.
Sau đó anh ta nhìn thấy nội dung về vòng kết nối bạn bè của Chương Tự Chi, và cập nhật chưa được bao lâu.
Cũng là hình đồ ăn Trung Quốc, cái này nhiều món hấp dẫn hơn.
Không có mặt người trong bức ảnh, nhưng chú thích là về việc ăn trưa với hai người bạn tốt.
Hai người bạn tốt …
Chương Tự Chi ở chung quanh anh ta, Trì Uyên không thể hoàn toàn rõ ràng, nhưng hắn cũng đoán được 7-8 phần.
Anh ấy có thể tụ tập hai người bạn tốt lại với nhau và ngồi ăn trưa thật vui vẻ.
Đó chắc chắn không phải là một người bạn bình thường.
Trì Uyên nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, cuối cùng bấm vào bức ảnh để bắt đầu phóng to.
Ở góc độ này, rõ ràng là có một người, và người đó chống tay lên mép bàn, và chiếc nhẫn trên ngón tay rất rõ ràng.
Trì Uyên cười chế nhạo, nghiêm túc nhìn bàn tay trong bức ảnh.
Thực sự, nó không làm anh ngạc nhiên chút nào.
Không có bóng dáng của người thứ ba trong bức ảnh, nhưng Trì Uyên đã biết người đó là ai.
Anh thoát khỏi Wechat, đặt điện thoại sang một bên và lặng lẽ ăn trưa.
Tử Thư trở lại sau giờ làm việc một chút, và nói rằng việc đó tạm thời được giao cho người trang trí ở đó.
Tử Thư cầm một tập tài liệu trên tay để ký cho Trì Uyên, vừa đi tới vừa đưa tài liệu cho Trì Uyên, “Cố Tiểu Tư kêu tôi chạy việc vặt cho cô ấy, nhưng cô ấy ăn uống no say buổi trưa.
Tôi thật tức cái lồng ngực mà “
Trì Uyên nhìn xuống hồ sơ, “Làm sao anh biết cô ấy đã ăn uống no say.”
Tử Thư chớp mắt, “Tôi nhìn thấy vòng tin tức bạn bè do cô ấy đăng.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra cho Trì Uyên xem vòng bạn bè của Cố Tư.
.
Truyện Mạt Thế
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên, nét chữ vẫn y như cũ, chỉ có ảnh, và đã thay đổi góc máy.
Anh nhếch miệng, “thực sự là như vậy”..