Ninh Tôn hát xong một ca khúc, bên dưới rất nhiều người hò hét, vỗ tay ầm ĩ, đề nghị anh hát thêm một bài nữa.
Cố Tư ở một bên thở dài, “Ninh Tôn à, với gương mặt này mà không làm minh tinh thì thật đáng tiếc, anh nhìn xem, Ninh Tôn đứng ở đó, giống như có hào quang tỏa ra vậy, thật kỳ diệu”.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư, dường như nhíu mày suy nghĩ một chút, nhưng lại không nói gì.
Ninh Tôn không hát nữa, đưa ghi ta cho ca sĩ đứng bên cạnh, sau đó đi tới, “Đi thôi”.
Chương Tự Chi gật đầu, “Nãy giờ buồn chán quá trời, tối nay sẽ ghé thăm bọn họ một chút”.
Cố Tư còn tưởng Chương Tự Chi sắp nói ra mấy tin giật gân gì, vậy mà câu tiếp theo của anh ta chính là, “Nếu như mấy người đó đều xem tôi là một thằng nghèo kiết xác, vậy thì có trò vui để xem rồi, vốn dĩ việc đếm tiền tôi cũng chỉ coi nó một trò tiêu khiển mà thôi”.
Cố Tư âm thầm cười một cái, xem ra cô đã yêu cầu cao quá rồi.
Mấy lời này được nói ra từ miệng thiếu gia nhà họ Chương, quá bình thường.
Từ bên này đi đến là một khu phố sầm uất, náo nhiệt, vừa vặn hiện tại chính là thời điểm ồn ào, tấp nập nhất trong ngày.
Ven đường đều là tiểu thương, người già trẻ nhỏ đều đến đây tận hưởng bầu không khí sôi động này.
Chương Tự Chi hào hứng, vẫy tay gọi Cố Tư và Ninh Tôn, “Cùng nhau đi dạo một chút đi, mấy món đồ ở đây vừa rẻ, kiểu dáng lại nhiều, nhìn xem có cái gì thích, tôi mua cho hai người”.
Ngược lại, Cố Tư chỉ muốn đi dạo xung quanh, chưa bao giờ cô được ghé qua một khu phố náo nhiệt như thế.
Cô quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Đi dạo đi, xung quanh có nhiều thứ thật mới lạ.” Ninh Tôn gật đầu, “Đi”.
Ba người đi từ phố này sang phố khác, ven đường có bán rất nhiều loại đồ uống với giá rất rẻ.
Chương Tự Chi mau chóng tới mua ba ly, lần lượt đưa cho Cố Tư và Ninh Tôn, “Lúc nãy tôi có nhìn thấy mấy đứa nhóc uống cái này, phải nói là rất ngon luôn”.
Cố Tư cười hì hì nhận lấy, “Anh Chương, có phải anh cũng chưa từng tới đây không?”
Chương Tự Chi a lên một tiếng, “Từ trước đến nay tôi đều đơn độc một mình, cũng không có cách nào để được tới chỗ như thế, đi chơi phải đi với bạn bè mới được”.
Những lời này, trong lòng Cố Tư như bị gõ vào một phát.
Một người không đáng tin cậy như thiếu gia nhà họ Chương lại có thể nói ra những lời kì lạ như vậy, nội tâm cô như mềm nhũn ra.
Cố Tư uống một ngụm, toàn là mùi vị của nước ngọt.
Cô nói thêm, “Về sau có muốn đi đến những nơi như này thì gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian hết, tôi đi với anh”.
Chương Tự Chi không quan tâm, đi đến ôm lấy vai Cố Tư, “Xem ra vẫn là Cố Tư hiểu tôi nhất, tôi biết thế nào cũng như thế mà”.
Ninh Tôn đi tới, gạt tay của Chương Tự Chi xuống, “Về sau nếu tôi có rảnh rỗi cũng sẽ đến tìm cậu, yên tâm đi”.
Chương Tự Chi cười hì hì, “Hai người đều là tri kỷ của tôi, cả đời này luôn”.
Cố Tư cười cười, không nói gì.
Ba người vừa đi vừa nghỉ, đồ vật đúng là mua không ít.
Chương Tự Chi thật hào phóng, người phàm như Cố Tư thấy đồ nhiều đến hoa cả mắt, vậy mà anh đều muốn cho mua cho cô.
Một đường đi đến cuối phố, Cố Tư đã được ăn uống no đủ.
Chương Tự Chi cùng Ninh Tôn trong tay cầm theo hai cái túi lớn, bên trong chứa mấy món đồ vật lung tung ngổn ngang.
Hai người xách nhiều túi vậy xem ra không thể đi tiếp được, lúc sau cuối cùng cầm không nổi nữa.
Chương Tự Chi gọi điện thoại, để tài xế tới.
Trong lúc chờ lái xe đến, Cố Tư ngồi xổm xuống bên đường.
Đi một đường thật sự rất mệt mỏi.
Chương Tự Chi cũng học theo, ngồi xổm xuống đường.
Ninh Tôn nhìn một chút liền cười, “Nếu tôi không ngồi xổm xuống như hai người, có phải có chút khác biệt không?”
Chương Tự Chi đưa tay lôi kéo Ninh Tôn, “Tới đây, ngồi xuống đi, bày đặt làm bộ”.
Sau khi Ninh Tôn ngồi xổm xuống, Cố Tư muốn cười đến nơi rồi, cô lấy điện thoại di động ra, “Đến đây làm tấm ảnh nào, sẽ không có người nào có thể trông thấy chúng ta trong cái bộ dạng này đâu”.
Ba người ngồi xổm trên mặt đất, tự chụp một tấm hình kỷ niệm.
Cố Tư xem ảnh chụp liền muốn cười, cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt.
Từ khi gả cho Trì Uyên, đến khi cùng Trì Uyên ly hôn, trước nay tâm trạng chưa từng cảm thấy tốt đến như vậy.
Trôi qua vài phút, tài xế đã lái xe tới.
Bọn họ lên xe, Chương Tự Chi liền dặn dò bác tài, trước tiên sẽ đến nhà Chương Tự Chi trước, sau đó đến Ninh Tôn, cuối cùng mới đến nhà Cố Tư.
Bởi vì bên trong cốp xe còn chỗ, muốn để bộ trà của Cố Tư vào đó.
Ninh Tôn nghĩ ngợi, liền mở miệng, “Để tôi về cuối cùng đi, tôi giúp Tiểu Tư đem đồ vật xuống, một mình bác tài chắc không ổn đâu”.
Chương Tự Chi không để ý lắm chuyện đó, “Trì Uyên chắc là đang ở nhà, để Trì Uyên giúp là được rồi”.
Ninh Tôn vẫn nói, “Để tôi tới đó đi, nếu như Trì Uyên bận đi tiếp khách chưa về, tôi về muộn một chút cũng được”.
Chương Tự Chi không đôi co nữa, xe đã đến trước nhà, sau đó hướng thẳng đến nhà của Cố Tư.
Cố Tư cúi đầu lấy di động ra, trên điện thoại không có thông báo gì cả.
Trì Uyên quả nhiên là người rất dứt khoát, không nhận được hồi âm thì sẽ không làm phiền, quấy rầy.
Giống như cô vậy.
Trên đường đi Cố Tư cùng Ninh Tôn không nói lời nào, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại trước nhà cô.
Cố Tư đẩy cửa xuống xe, Ninh Tôn theo sau.
Đèn đóm trong phòng khách vẫn chưa bật, có lẽ Trì Uyên vẫn chưa về.
Cố Tư ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ ở lầu hai, vẫn y như cũ.
Thực sự Trì Uyên không có ở nhà sao?
Vậy anh ta nhắn tin cho cô, hỏi cô lúc nào về nhà để làm gì chứ?
Ninh Tôn cùng tài xế đi vào, mang bộ trà ra ngoài.
Cố Tư nhanh chóng mở cửa để hai người có thể vào nhà.
Ninh Tôn còn cười, “Nhìn xem, cô may mắn lắm đấy, bằng không chỉ một người mà phải chuyển vật này vào nhà thì thật khó khăn biết bao”.
Bộ trà này thật sự rất nặng, một người làm rất tốn sức.
Cố Tư gật đầu, “Anh thật là biết suy nghĩ chu đáo”.
Cô xách theo hai cái túi lớn, đều là những đồ mà Chương Tự Chi đã mua tặng cô lúc đi dạo phố.
Đều là những món đồ chơi nhỏ, căn bản cũng không có tác dụng gì.
Người bản địa giàu có như thiếu gia họ Chương đó còn không biết tiền làm sao mới tốt, nhất định phải mua mới được, không muốn liền tức giận.
Cố Tư lúc trước chưa từng gặp qua dạng người này.
Ninh Tôn cùng bác tài mang bộ uống trà đặt ở phòng khách, xong xuôi tất cả Ninh Tôn mới thở dài một hơi.
Cố Tư vẫn đang đeo một chiếc cài tóc hình tai thỏ, chính cô còn quên béng mất.
Cái này lúc nãy Chương Tự Chi cứ luôn miệng nói rằng rất đẹp, sống chết đòi mua cho Cố Tư.
Ninh Tôn đi qua, gảy cái tai thỏ đó, cười cười, “Tôi về đây, tiểu thư thỏ”.
Cố Tư lúc này mới nhận ra vật gì đang ở trên đầu mình, cô cười cười, “Được rồi, đi thong thả, trên đường chú ý an toàn”.
Cô đứng ở cổng đưa mắt nhìn Ninh Tôn lên xe rời đi, sau đó mới quay người vào nhà.
Vừa quay người lại liền giật nảy mình.
Trì Uyên đứng trên cầu thang, không nói không rằng, không biết đi xuống lúc nào.
Đèn ở lầu hai vẫn chưa mở, nói cách khác, anh ta đã mò mẫm xuống đây sao?
Đúng là thói xấu khó bỏ.
Cố Tư nhíu mày, “Sao anh đi xuống mà chẳng phát ra tiếng gì hết”.
Ánh mắt Trì Uyên nhìn đến bộ trà ở phòng khách, biểu tình lạnh lùng, “Thứ gì vậy”.
Cố Tư a một tiếng, “Quà sinh nhật của chú hai anh, một bộ bàn uống trà”.
Cô còn chưa kịp nói là Chương Tự Chi tặng, Trì Uyên đã nói, “Cô và Ninh Tôn cùng mua sao?”
Cố Tư cau mày.
Trì Uyên ngay sau đó liền cười xùy một tiếng, “Cô đúng là, lúc nào cũng không thiếu người theo”.
Câu nói này không dễ nghe chút nào.
Cố Tư lập tức lại gần anh ta.
Cô nhìn chằm chằm Trì Uyên, “Anh có bệnh à, lại muốn cãi nhau với tôi sao?”
Trì Uyên cười hừ một cái, quay người đi lên lầu, “Bao nhiêu tiền nói tôi nghe, cả tiền vậ chuyển đều sẽ chuyển lại cho cô”.
Cố Tư mím môi, trừng mắt nhìn bóng lưng của Trì Uyên.
Trì Uyên trực tiếp bỏ lên lầu, về phòng của mình, một đường cũng thèm không bật đèn.
Vào phòng cũng vẫn như cũ, không có bật đèn.
Rèm cửa không kéo, vừa rồi Cố Tư cùng Ninh Tôn bọn họ vào nhà, anh đều thấy tất cả.
Trì Uyên đóng cửa lại, trực tiếp đi trên giường nằm xuống.
Nãy giờ nằm trên giường một lúc lâu rồi, một mực vẫn ngủ không được.
Bây giờ cũng vẫn là không ngủ được..