Bà Trì bây giờ không nhịn được nữa.
Vốn dĩ bà đang ở nhà, đợi Trì Chúc đến đón, nhưng đợi cả đêm cũng không thấy.
Sáng nay bà gọi đến nhà tổ của nhà họ Trì nói tối hôm qua Trì Chúc có về nhà ngủ.
Việc này làm bà Trì tức giận.
Việc này có ý gì, bà Trì rời đi, Trì Chúc vẫn vui vẻ, cuối cùng cũng trở về nhà đi ngủ.
Bà Trì còn chưa ăn sáng, nhưng bà cũng biết bây giờ bà không thể quay lại nhà tổ, cho dù gọi điện cho Trì Chúc nói chuyện cũng không được.
Mọi người vẫn không chú ý đến bà và cảm thấy rằng bà đang gây rắc rối một cách vô lý.
Bà nghĩ về nó rồi nghĩ đến mấy việc tồi tệ.
Nếu Trì Chúc không bao giờ đến đón bà, bà nhất định sẽ không thể chủ động quay lại nhà tổ, vậy là Trì Chúc không cần bà nữa.
Nghĩ đến đây, bà Trì không kiềm được lòng.
Bà nhanh chóng cân nhắc tình hình hiện tại.
Bà cảm thấy rằng hiện tại phía nhà họ Trì đang gặp khó khăn về chuyện trên mạng.
Nếu vấn đề này được giải quyết, tâm trạng của Trì Chúc sẽ thoải mái hơn và sẽ không tính đến những gì bà đã làm trước đây, đến đón bà rồi sẽ về.
Khi sự việc đã được giải quyết, không ai quan tâm nhiều thì sóng gió cũng qua.
Nhưng mọi việc nên giải quyết thế nào.
Bà cho rằng Cố Tư sẽ có thể giải quyết nhanh gọn.
Bây giờ Mọi người trên mạng nói rằng cảm thấy thương tâm cho Cố Tư, sau đó Cố Tư đã lên tiếng và nói rằng cô ấy chia tay vì mối quan hệ tan vỡ với Trì Uyên vì nhiều quan điểm bất đồng.
Cô đứng ra nói thay Trì Uyên, chắc chắn sẽ có tác dụng.
Bà Trì im lặng một hồi lâu, mới đè nén sự bực bội với Cố Tư mà gằn từng câu.
Bà thấp giọng nói: “Chuyện trên mạng đang gây ra rất nhiều rắc rối.
Cô nhanh mà đưa ra lời giải thích để làm rõ cho Trì Uyên và Tùy Mị mau lên,xong rồi chuyên này sẽ qua đi”.
Cố Tư vẫn luôn xem TV ánh mắt không rời.
Bà Trì nhíu mày, “Tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe thấy không?”.
Cố Tư nhếch môi, thong thả thưởng thức từng sợi mì, xem như trả lời bà.
Bà Trì thật sự tức giận đến sắc mặt đỏ bừng “Đúng thật là, cô xem bộ dạng của cô đi, thật không ra gì, nếu không phải dựa vào tình cảm của hai ông cụ, loại người như cô thứ nông dân cũng không kết hôn cùng được.”
Cố Tư cười, lần này mới chịu mở miệng, “Đúng vậy thì sao, nói thế nào bây giờ, tôi không ra gì thì sao, tôi cũng ngủ với con trai bà rồi đấy, tôi mới là người bị phản bội để cuộc hôn nhân này kết thúc, rồi bây giờ làm muốn làm sao.”
Cái câu “đã ngủ cùng” với câu nói đó suýt nữa khiến bà Trì tức điên lên.
“Cô, Cô thật là cái gì cũng dám nói, thật không biết xấu hổ.”
Nhưng Cố Tư hoàn toàn không cảm thấy gì, nói xong liền bật cười.
Bà Trì nghiến răng, “Cố Tư tôi không có thời gian nói nhảm với cô ở đây, cô mau nhanh chóng giải thích sự việc đi, sau này chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa”.
Cố Tư ăn một ngụm mỳ: “Giải thích cái gì, nói rằng tôi giả vờ không ly hôn với anh ta để giúp Trì Uyên sống sót qua cơn khủng hoảng với Vạn Phong.
Sau đó Trì Uyên và Tùy Mị bị bắt gặp ở cùng nhau và phải tuyên bố ly hôn?”
Bà Trì thực sự là không biết phải nói gì:”Cố Tư, tôi và cô đang giả ngu sao?”
Cố Tư ăn mấy miếng mỳ, sau đó bưng bát đứng lên nhìn bà Trì: “Ừ, tôi đang giả ngu, nhưng bà có vẻ ngốc vậy.
Sao bà lại có ý đến tìm tôi? Lần trước bà ở đây và nói rằng bà sẽ không cầu xin tôi.
Sao vậy chưa gì bà như tự tát vào mặt mình rồi.”
Cố Tư cười nhạo, xoay người đi về phía phòng bếp, “Còn nhờ tôi giúp đỡ thì cũng phải tỏ thái độ cầu xin.
Bà đang làm gì vậy? Tôi không cắn ngược lại Trì Uyên đã là tốt rồi, đừng có lộn xộn với tôi, hoặc tôi không quan tâm hoặc là tôi không giữ miệng của mình nữa đâu”.
Bà Trì nhắm mắt lại, tay nắm chặt bên hông.
Bà chợt nhớ tới cảnh lần trước buộc phải xin lỗi Cố Tư.
Thời điểm đó bà cũng đứng ở đây.
Nó thực sự là một lần bị sĩ nhục rất lớn.
Cố Tư rửa bát đi ra, còn thấy trì phù nhân vẫn đứng đó.
Vừa rồi cô không để ý, còn tưởng rằng bà đã đi rồi.
Cố Tư đi đến bàn, lấy khăn giấy lau tay,” Nếu không có chuyện gì, tôi lên lầu nghỉ ngơi đây”.
Bà Trì trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Cố Tư, không nói lời nào hay làm bất cứ động tác nào.
Cố Tư nhíu mày, nhìn bà vài lần rồi xoay người đi về phía cầu thang.
Chỉ là ngay khi Cố Tư xoay người, bà Trì đột nhiên lao đến.
Bà một tay túm lấy tóc Cố Tư, hung hăng nắm lấy, lui vể phía sau:”Cô phách lối gì với tôi…….
Cô là thứ gì.”
Cố Tư sửng sốt, da đầu đau nhói, thân thể nhanh chóng cuối người về phía sau.
Dù được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có gần có một năm, nhưng dù sao cô cũng sinh ra trong một gia đình nông dân, tuy gầy nhưng thể chất vẫn đầy đủ.
Cố Tư xoay người nửa vòng, đối mặt với bà Trì.
Vì bị túm tóc nên cô phải cuối đầu xuống.
Cố Tư dùng một tay bẻ gãy bà Trì tay đang nắm tóc, ấn tay còn lại về phía cánh tay đang tê liệt của bà Trì.
Cánh tay của cô cũng đụng phải tường, cô cảm thấy như bị đau, Cố Tư lại dùng sức ấn mạnh hơn.
Bà Trì hét lên một tiếng, sau đó buông tay.
Cố Tư đứng thẳng dậy, sửa lại mái tóc và mỉm cười, “Có vẻ như bà thực sự không nhớ lâu về những chuyện gì đã xảy ra lần trước”.
Cô nói xong liền đi về phía bà Trì, bà Trì đỡ lấy cánh tay tê dại của mình, nhìn Cố Tư, sau đó lấy một cái đồ trang trí nhỏ đặt trên bàn đập vào Cố Tư một cái.
Vừa đánh Cố Tư, bà ta nói” Cái thứ được mẹ sinh ra mà không được dạy dỗ”.
Cố Tư dễ dàng thoát ra, liền tiến lên một bước,dứt khoát mà tát một cái “ Mẹ bà sinh ra bà và nuôi nấng bà nhưng lại không nuôi nấng tốt”.
Sau một cái tát lại thêm một cú đá nữa.
Phía sau bà Trì là chiếc ghế treo, Cố Tư nhảy qua đá một cú, bà Trì văng ngược về phía sau va vào chiếc ghế, sau một cú đá, bà ngã chổng dưới đất.
Cố Tư với vẻ mặt lạnh lùng vui vẻ bước tới, nhớ tới cảnh mình làm việc với bà Trì trước đây.
Lúc đó cô rất hối hận, sao không đạp lên mấy cái nữa, xem nào, bây giờ cơ hội là đây.
Bà Trì chống đỡ phần trên nhìn Cố Tư “Tại sao, cô lại ra tay với tôi.Tôi cảnh cáo cô, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay khi tôi rời khỏi đây và tôi sẽ kiện cô.
Tôi sẽ lấy lại những gì cô đã lấy từ Trì Uyên”
Cố Tư trực tiếp cười “ Được rồi, tôi sẽ cho bà một cơ hội, nếu bà không gọi cảnh sát, bà là con tôi đấy.”
Nói xong Cố Tư lại đá văng, bà Trì liền không nghĩ tới Cố Tư lại có dũng khí như vậy, lại dám đá mình.
Bà ấy hét lên, lùi lại và rút lui.
Cố Tư ngừng nói, sau đó lại đá.
Bà Trì bật khóc.
Bà ở đâu mà bị đối xử như vậy, không chỉ khiến bà bị tổn thương về thể xác mà còn chịu cú sốc lớn về tinh thần.
Bà Trì nghiến răng, đưa tay nhặt lấy điện thoại bị đá văng ra ngoài:” Cô chờ, tôi sẽ gọi, tôi sẽ gọi cho A Uyên, tôi muốn Trì Uyên nhìn xem bộ dạng xấu xa của cô như thế nào”.
Cố Tư mỉm cười “ Vậy thì bà nhanh lên đi, động tác của bà chậm quá, một lát nữa tôi có thể trực tiếp giết chết bà”.
Bà Trì run rẩy gọi cho Trì Uyên.
Trì Uyên vẫn đang ở công ty bất ngờ khi nhận điện thoại của bà Trì.
Vốn tưởng rằng bà Trì gọi điện phàn nàn về Trì Chúc, nhưng vừa nhận được cuộc gọi, liền nghe thấy tiếng bà Trì khóc rống lên “A Uyên, mau tới đây, ta sắp bị Cố Tư này đánh chết mất”.
Trì Uyên sững sờ: “Mẹ đang ở đâu”.
Bà Trì kêu lên “Ta đang ở trong nhà mà con để cho Cố Tư.
Mau lên còn không nhanh đến đây là không gặp được mẹ đâu”.
Trì Uyên nhanh chóng đứng lên “ Cố Tư thế nào?”.
Vừa nói xong lời này đã nghe thấy tiếng hằn học của Cố Tư, “ Mau bảo con trai của bà đến đi, tôi nói cho bà biết, con dao trong nhà bếp của tôi rất sắc bén, giết một người chỉ là trong nháy mắt”..