Trì Uyên không hỏi gì thêm, gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Anh cầm áo khoác bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa văn phòng đã nhìn thấy Trì Chúc.
Trì Chúc nhìn thấy dáng vẻ này của Trì Uyên thì hơi ngạc nhiên:” Con định ra ngoài à?”.
Một lúc nữa thì nhà họ Tùy đến, Trì Uyên nhất định phải ở đây, bàn bạc xem hai công ty nên giải thích với bên ngoài thế nào.
Trì Uyên có chút bất lực:”Mẹ con đến chỗ Cố Tư rồi, hình như lại đánh nhau.”
Trì Chúc cau mày một lúc, rồi nói:”Bà điên!”
Trì Uyên biết là nói bà Trì, anh nói:” Con đi qua xem một chút.”
Trì Chúc xoay người đi theo Trì Uyên ra ngoài:”Ba cũng đi”.
Sự hung hăng, ngang bướng kia của bà Trì, một mình Trì Uyên, chưa chắc khống chế được.
Trì Uyên không nói gì, hai người xuống lầu, lên xe Trì Uyên, nhanh chóng đi về phía nhà Cố Tư.
Trên đường đi phải dừng hai đèn đỏ, chờ xong, cuộc ẩu đả đã kết thúc lâu rồi.
Trì Chúc và Trì Uyên vừa xuống xe liền chạy vào nhà, cửa phòng khách mở toang, vừa bước vào đã thấy bà Trì đang ngồi dưới đất, đầu tóc rối bù.
Cố Tư ngồi trên ghế sofa, mở TV, bắt chéo chân xem TV.
Lúc đầu bà Trì khá im lặng, nhưng vừa nhìn thấy Trì Chúc và Trì Uyên bước vào, bà ta liền khóc nấc lên.
Giọng nói khàn khàn kiệt sức vẫn cố to tiếng:”Sao giờ các người mới đến, tôi sắp bị con chó cái này đánh chết rồi”.
Cố Tư chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm bà Trì, không lên tiếng nói lời cay độc, nhưng vẻ mặt cũng không khá hơn là bao.
Trước đó, Cố Tư nhìn bà Trì như vậy, bà ta bị dọa sợ đến rụt cổ lại.
Bây giờ, cảm thấy có chỗ dựa rồi, bà ta ngửa cổ nhìn lại Cố Tư.
Trì Chúc biết rõ dáng vẻ vợ mình thế nào, ông thở dài, quy đầu nhìn Cố Tư.
Cô Tư trông hơi chật vật, rõ ràng tóc cô ấy đã bị kéo mạnh, có vài lọn tóc rơi xuống.
Giọng Trì Chúc vẫn ôn hòa:”Tiểu Tư, có chuyện gì vậy?”
Cố Tư thậm chí không nhìn Trì Uyên, giọng nói của cô rất lạnh lùng:”Hỏi bà ta đi, hỏi bà ta xem có chuyện gì?”
Bà Trì vừa khóc vừa nắm lấy quần áo của Trì Chúc, cảnh tượng này, quả thực khiến Trì Chúc rất đau đầu.
Bộ dạng này rất giống với lúc xung đột với ông ngày đó.
Trì Uyên nhìn bà Trì:”Mẹ, mẹ làm gì ở đây?”
Bà Trì dừng khóc, suy nghĩ một hồi, bà lại khóc toáng lên.
Trì Chúc nhắm mắt lại, đanh giọng nói:”Khóc gì mà khóc! Khóc có lợi ích gì”?
Giọng nói không lớn lắm, nhưng nghe ra có chút tức giận.
Bà Trì biết chuyện xảy ra trước đó, Trì Chúc vẫn chưa nguôi giận, chớp mắt vài cái, bà ta từ từ ngừng khóc.
Trì Uyên hỏi lại:”Sao mẹ lại đến đây?”
Bà Trì nghẹn ngào nói:”Mẹ không nghĩ những thứ trên mạng lại ảnh hưởng lớn đến con như vậy.
Mẹ đến nhờ cô ấy thanh minh giúp con, giải thích thay con về chuyện này.
Như vậy, chuyện này sẽ sớm kết thúc”
Cố tư quay người lại, không nói lời nào.
Trì Uyên nhìn bà Trì một lúc, mặc dù Cố Tư có hơi vô lý, nhưng cô là một người thông minh, cô ấy sẽ không làm điều gì không phải.
Vì vậy, Trì Uyên hỏi lại:”Là ai ra tay trước?”
Bà Trì ngừng nói.
Bà ta như thế này, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
Trì Chúc hất tay bà Trì đang nắm lấy quần áo mình ra:”Bà thấy ở nhà còn chưa đủ lộn xộn sao? Hả?”
Câu này nói lớn tiếng hơn trước rất nhiều.
Cố Tư cười nhạt:”Bây giờ các người nên suy nghĩ chút đi, bà Trì đã gọi cảnh sát, họ sẽ sớm đến đây.
Bên truyền thông sẽ có dịp thêm mắm dặm muối vào, sự việc sẽ càng ầm ĩ.”.
Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TrumTruy en.
O RG ~
Trì Chúc và Trì Uyên nhìn bà Trì chằm chằm:”Bà báo cảnh sát à?”
Bà Trì mở miệng:”Đã báo rồi”.
Thật ra, ngay sao khi báo cảnh sát, bà đã cảm thấy hối hận.
Vào lúc đó, bà vừa bị Cố Tư đánh, bà ta tức giận nên không nghĩ được gì nhiều.
Lúc ngồi đợi cảnh sát, suy nghĩ một lúc, bà ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng trước mặt Cố Tư, bà ấy thật sự không muốn mất mặt nên đã không gọi điện, nói cảnh sát đừng đến nữa.
Trì Chúc nghiến răng:”Bà đúng là không có não mà!”
Cố Tư xem TV, cười chế nhạo, bà Trì không có não, bao nhiêu năm nay bà ta đã quen sống trong an nhàn sung sướng.
Trì Chúc đối xử với bà ta quá tốt.
Vị trí con dâu trưởng của nhà họ Trì khiến cho các chị em dâu khác cũng không dám đối đầu trực diện với bà ấy.
Bà cụ lại không phải là người thích gây chuyện, nếu không có gì quá đáng, bà cũng không chấp nhất.
Không có ai chỉnh đốn bà ấy, bản thân bà ấy cũng không phải tính toán gì.
Bộ não đối với bà ta không có ích lợi gì, nên đương nhiên không cần giữ lại.
Bọn họ phải chịu trách nhiệm về chuyện này, ai bảo họ khiến cho bà ấy quen thói được nuông chiều, giờ thì phải gánh lấy hậu quả.
Trì Uyên thở dài nhìn Cố Tư:”Sao em không ngăn cản?”
Cố Tư buồn cười:”Tôi có thể ngăn cản mẹ anh sao? Tính cách của mẹ anh thế nào, anh không biết à? Nếu tôi ngăn cản, đoán chừng bà ta không chỉ gọi cảnh sát mà còn có thể gây rối hàng xóm nữa đấy.”
Điều này cũng đúng, Trì Uyên nắm chặt tay thành nắm đấm, vỗ nhẹ vào trán mình.
Bà Trì lúc này có chút sợ hãi, nhìn Trì Chúc, thấp giọng nói:”A Chúc, chuyện này có phải nghiêm trọng lắm không?”
Trì Chúc tức giận, cười gằng:”Bà nói thử xem!”
Bà Trì mím môi, không nói nên lời
Cố Tư lúc này mới nói:” Các người đi nhanh đi, cảnh sát sắp tới rồi, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên, Bây giờ các người đi, khi họ đến, tôi sẽ nói tôi không biết gì cả.
Nếu họ gọi điện thoại, giải thích qua điện thoại được thì giải thích, bằng không thì cứ quay về nhà tổ rồi giải thích sau.
Dù sao vẫn tốt hơn bị phát hiện ở đây”
Trì Chúc đứng lên, vội nói:”Đúng rồi, đi nhanh thôi”.
Lúc này, mặc kệ đó có phải là ý kiến của Cố Tư hay không, bà Trì cũng phụ họa theo:”Phải, phải, bây giờ chúng ta nên đi ngay, một lát nữa cảnh sát đến, không thấy ai ở đây, chuyện này coi như xong”.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, nói:”Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Bà Trì có chút không hài lòng, bà ta bị đối phương nghiền ép, so với Cố Tư, bà ta chật vật còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng Trì Uyên và Trì Chúc từ đầu đến cuối vẫn chưa từng hỏi thăm bà ấy một câu nào.
Bà Trì nhìn Trì Uyên:”A Uyên, hai người li hôn rồi, nên chú ý chút đi”.
Trì Chúc cau mày, không thích dáng vẻ lúc này của bà Trì:”Bà im đi, đã gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, còn mặt mũi nào nói người khác.”
Bà Trì lập tức mím môi, không dám nói thêm lời nào.
Mặt Cố Tư không có cảm xúc gì, không trả lời câu hỏi của Trì Uyên, chỉ nói:”Đi thôi, chậm trễ sẽ đụng mặt cảnh sát đấy.”
Bà Trì vội vàng kéo Trì Chúc đi ra ngoài:”Đi thôi, đi nhanh lên”.
Trì Uyên vẫn đứng yên đó vài giây, nhìn Cố Tư
Cố Tư mỉa mai:”Thế nào? Tôi đánh mẹ anh, không vui sao? Không vui cũng phải kìm nén cho tôi”.
Trì Uyên thở dài, vén tóc Cố Tư:”Lần sau, nếu mẹ tôi tới, em đóng cửa lại, đừng cho bà ấy vào”.
Cố Tư lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Trì Uyên, vẻ mặt không dễ chịu chút nào.
Trì Uyên chậm rãi thu tay về:”Tôi về trước đây”
Cố Tư có chút không vui:”Đi nhanh đi”
Có vẻ như cô đang lo lắng.
Trì Uyên quay người đi ra ngoài, Trì Chúc và bà Trì đã ngồi trên xe.
Lúc sau, Trì Uyên nhìn Cố Tư qua cửa kính xe hơi, Cố Tư đã quay người sang một bên, đưa tay vuốt lại tóc của mình.
Bà Trì vỗ vỗ lưng Trì Uyên:”Đi nhanh thôi, cảnh sát sẽ tới ngay đó”.
Trì Uyên thu ánh mắt, khởi động xe.
Xe vừa nổ máy thì xe cảnh sát từ đằng kia đang chạy tới..