Bà cụ trầm mặc một lát, nhìn Trì Uyên, "Sao vậy, A Uyên, con không muốn ăn sao? Bây giờ cho dù con không có cảm giác ngon miệng, con cũng phải ăn một chút."
Trì Uyên cười, "Không phải, con muốn lên tắm rửa một chút, ngày hôm nay thật sự có chút mệt mỏi, sau đó để phòng bếp ở bên kia, giúp con nấu một ít mì rồi mang lên."
Bà cụ nhìn Trì Uyên một hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu, "Được rồi, con lên đi, để bà bảo nhà bếp làm."
Trì Uyên đứng dậy gật đầu với Trì Chúc, xoay người rời khỏi nhà ăn.
Bà cụ đợi Trì Uyên đi rồi mới thở dài nói: “Ta nói cho con biết, Phương Tố nếu như gọi điện thoại cho con đến đón, mặc kệ cô ta đừng quản, chuyện này, càng nghĩ càng tức giận."
Trì Chúc gật đầu, "Con biết.
Thật ra hôm nay con gặp Phương Tố, bà ấy cũng không nói quay về."
nhưng cậu không thiên vị mình, cậu nhìn xem cậu toàn đối tốt với cô ấy, làm mình phải ghen tị."
Cố Tư vân vê quân bài trong tay, không coi trọng lời nói của Chương Tự Chi.
"Ai đối xử tốt với tôi thì thích tôi rồi? Logic gì vậy, tôi nghĩ anh đối xử tốt với tôi, anh cũng thích tôi sao?"
Chương Tự Chi ngả người về phía sau, "Đừng nói nhảm, có phải muốn nói chuyện nhảm với tôi không? Tôi không có chen vào tình cảm của em và Trì Uyên nha, đừng có lộn xộn với tôi, tôi không muốn làm một Tùy Mị thứ hai đâu."
Cố Tư khịt mũi, "Đánh bài đi, nhanh lên, tôi đối ba anh có muốn không, có muốn không, có muốn không, lấy ra."
Chương Tự Chi gào thét, "Đối ba tôi còn không muốn bị em náo đâu, em đứng im đó, anh đối năm chờ em đấy."
(Đoạn này dịch chơi bài cứ đối đối mình cũng không hiểu lắm, có sai mấy bạn bỏ qua)
Cố Tư đã ngồi bên kia im lặng.
Ninh Tôn không khỏi bật cười.
Chương Tự Chi cũng vui vẻ cười, "Thật hạnh phúc, được ở bên cạnh mọi người, tôi thật sự rất vui."
Cố Tư tự nhủ: "Tôi cũng vậy, đã lâu không được vui như vậy."
Cô đã lâu, quả thật là rất lâu.
Nó đã được nhiều năm.
Ninh Tôn cũng ở bên cạnh nói: "Tôi cũng vậy, tôi đã lâu không cũng không có vui vẻ như vậy."
Ba người nhìn nhau, trong lòng đều có chút xúc động.
Nhưng mà Ninh Tôn cùng Cố Tư còn có thể hiểu được, bởi thân phận của bọn họ có phần gập ghềnh, chông chênh, nhưng Chương Tự Chi này đã lâu không vui vẻ, đây là thuần túy đạo đức giả.
Ba người chơi đến chín giờ tối, Chương Tự Chi cùng Ninh Tôn rời đi.
Cố Tư đứng ở cửa tiễn bọn họ, "Mấy ngày nay tôi không ra ngoài, hai người nếu có thời gian đến tìm tôi."
Chương Tự Chi có rất nhiều thời gian, vừa nghe xong liền gật đầu, "Đừng lo lắng, ngày mai anh sẽ qua đây."
Chờ bọn họ đi rồi, Cố Tư vào nhà khóa cửa, cửa sổ đều được kiểm tra.
Không có người đàn ông nào trong gia đình này nữa, để sống một mình, cô phải rất cẩn thận.
Cố Tư trở về phòng, đi tắm, vừa đi ra thì phát hiện có cuộc điện thoại.
Vừa cúp máy không bao lâu.
Là Trì Uyên.
Cố Tư thấy buồn cười, nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu.
Cô không hiểu lắm về suy nghĩ hiện tại của Trì Uyên, nhưng cô cảm thấy mình cũng có thể phân tích được.
Nếu không có quá nhiều chuyện không hay xảy ra, Trì Uyên tìm thời gian bình thường thông báo ly hôn của hai người, có lẽ hai người sẽ chia tay với nhau.
Nhưng lúc này hàng loạt chuyện đã xảy ra buộc Trì Uyên phải thông báo sự việc của hai người.
Trì Uyên loại đàn ông kiêu ngạo này tự nhiên sẽ cảm thấy có chút bị động, trong lòng tự nhiên cũng sẽ cảm thấy không đành lòng.
Tự nhiên là có chút không bỏ xuống được cô.
Vì vậy, bây giờ lằng nhằng là chuyện bình thường.
Cố Tư đặt điện thoại xuống đi bôi sản phẩm dưỡng da, vừa định nằm xuống ngủ thì Trì Uyên lại gọi đến.
Cố Tư suy nghĩ một chút, sau đó cầm lên.
Cô chưa kịp hỏi thì Trì Uyên đã lên tiếng: "Xin lỗi, tôi gọi nhầm.".