Trước đây Cố Tư nghe Chương Tự Chi nói Tùy Mị đã tìm đến đội quân đinh hướng truyền thông.
Giờ nghe cô ba nói, Cố Tư in lặng không nói gì.
Cô ba nhà họ Chương mỉm cười: “thực ra cũng không có gì, cũng coi như là chuyện bình thường, dù sao đúng là trước đây có hôn ước với nhà họ Trì, sau có bị em cướp mất, họ chắc chắn là không cam tâm”.
Con Người ấy mà sợ nhất là không cam tâm.
Có lúc chỉ vì không cam tâm cho dù là thứ bản thân không thích cũng phải cướp và giữ bằng được.
Thực tế nó làm lỡ dở bản thân cũng ảnh hướng tới người khác vậy sao phải khổ chứ.
Cô ba nhà họ Chương nói: “vì vậy có lẽ không hợp duyên với chị lắm, chị không thích hợp tác với những người như vậy”
Cố Tư chầm chậm gật đầu: “như thế à”
Bên kia ông Chương và Ninh Tôn nói chuyện, chủ yếu là hỏi một chút về chuyện gần đây nhà họ Ninh.
Ninh Tôn nói rất xúc tích, chỉ nói vẫn tốt, việc của công ty cũng không biết nhiều, đang tìm hiểu dần.
Nội bộ nhà họ Ninh anh nói cũng coi như là hoà bình
Cô ba nhà họ Chương nhìn Ninh Tôn một lúc lâu rồi nói nhỏ với Cố Tư: “nếu như Ninh Tôn muốn đi một con đường khác thì tham gia thi tuyển chương trình cũng được đó, chung quy ở nhà họ Ninh cũng không phải là chuyện lâu dài được”
Cố Tư nhìn Ninh Tôn: “đúng vậy, không dễ dàng gì”.
Cô cảm thấy Ninh Tôn còn khó khăn hơn cô.
Nói chuyện vui vẻ ở nhà Họ Chương cho tận khi trời tối, Cố Tư và Ninh Tôn mới rời đi.
Chương Tự Chi vốn dĩ muốn đi cùng, kết quả là bị cô ba nhà họ Chương tóm lấy cổ áo: “em lâu lắm rồi không về nhà, những lần khác về đều ở một chút rồi lại đi, ở nhà cùng ba nhiều một chút”
Chương Tự Chi nhe răng trợn mắt một hồi cũng không dám nói ra một chữ “không”.
Cô ba nhà họ Chương cho tài xế lái xe đưa Cố Tư và Ninh Tôn về nhà.
Sau khi lên xe Ninh Tôn nói với tài xế đưa Cố Tư về trước, bản thân không vội.
Cố Tư cũng không từ chối, còn vừa cười vừa nói về người nhà họ Chương thật là dễ thương.
Khi xe chạy tới nhà Cố Tư, Cố tư xuống xe, Ninh Tôn cũng xuống theo.
Cố Tư ngây ra: “sao thế”
Ninh Tôn mỉm cười: “không sao, em vào đi, anh nhìn em vào nhà”
Cố Tư cười hì hì: “sao thế sợ nhà em có trộm à? Không có đâu.”
Cô ấy nói xong rồi đi thẳng vào trong sân.
Cửa nhà vẫn khóa như bình thường, mở cửa bằng dấu vân tay, Cố Tư quay đầu nhìn Ninh Tôn: “không sao, anh về đi”.
Ninh Tôn nghĩ rồi quay người lên xe.
Cố Tư đóng cửa lại rồi thay dép ở cửa.
chỉ có điều mới đi tới chân cầu thang điện thoại rung lên.
Cố Tư lấy điện thoại ra xem trực tiếp cười, là Ninh Tôn gọi tới.
Cô quay người nhìn ra bên ngoài, bên kia Ninh Tôn nhanh chóng xuống xe chạy vào trong sân.
Cố Tư có chút sững sờ, quay người đi ra mở cửa: “sao thế…..”
Ninh Tôn lập tức bỏ điện thoại xuống và xuỵt một tiếng với Cố Tư.
Sau đó anh ấy nói: “em lên xe đi, em xe đợi anh”
Tài xế bên ngoài cũng xuống xe.
Cố Tư không biết có chuyện gì, nhăn mặt: “sao thế?”
Ngón trỏ của Ninh Tôn chỉ lên trên: “có người”
Cố Tư giật mình: “có người? ở đâu? Trong nhà em?”
Ninh Tôn nói nhỏ: “ở tầng 2, em ra ngoài trước đi”
Cố Tư rùng mình, trong nhà này có một người nấp, đây không phải là chuyện đùa.
Cô gật đầu, từ phòng khách lui ra ngoài đồng thời ra hiệu cho tài xế tới giúp Ninh Tôn
Ai mà biết được trong nhà là cái thứ gì, một mình Ninh Tôn cô không yên tâm.
Lái xe nhanh chóng đi đến.
Cố Tư cũng không lên xe, cô nhìn quanh sân và lấy trong góc ra một cây gậy.
Đây vốn dĩ là một cây lau nhà, nhưng phần đầu bị rụng ra trong quá trình dọn dẹp vệ sinh trước đó, chỉ còn lại cây sào.
Cố tư quay cây gậy hai cái cảm thấy vũ khí này rất tiện tay, xoay người đi vào phòng khách.
Ninh Tôn và tài xế đang chầm chậm bước lên cầu thang
Cố Tư ho một cái rồi ra hiệu cho Ninh Tôn rằng cô đi lên trước.
Người đó chắc chắn biết cô đã trở về nếu cô không xuất hiện có gì đó không ổn.
Cố Tư cũng không quan tâm Ninh Tôn bên kia nói gì, phát ra tiếng động trước: “haizz, mệt quá, cả ngày nay bận rôn quá.”
Cô nói xong, liền chạy nhanh lên lầu, trong tay cầm chắc cây lau nhà, oai phong lẫn liệt.
Ninh Tôn nhanh chóng hạ giọng đi theo phía sau.
Cố Tư chạy về phòng mình.
Lúc đến cửa liền dừng lại, bởi vì bình thường chỉ có một mình, cô thường không đóng cửa phòng khi đi ra ngoài, cửa sổ cũng mở cho thông gió.
Bây giờ cửa phòng lại đóng.
Cố Tư siết chặt cây lau nhà và đi đến mở cửa, nhìn xung quanh cũng không có gì không đúng, căn phòng vẫn rất ngăn nắp.
Cố Tư bước vào trước, lẩm bẩm mộ tiếng: “ngày nào cũng không có việc gì làm thật sự nhàm chán quá”.
Vừa nói cô vừa đi về phía phòng tắm, cửa phòng tắm vẫn mở bên trong không có người.
Cố Tư có chút ngạc nhiên, người này không ở trong phòng tắm thì có thể trốn ở đâu được chứ.
Cô quay người liền nhìn thấy Ninh Tôn đứng cạnh tủ quần áo.
Cố Tư gật đầu cũng đã hiểu ý.
Cô cầm gậy bước tới, đứng sang một bên đột ngột mở cửa tủ quần áo.
Tủ quần áo này khá to, bên trong đều là quần áo của Cố Tư, những thứ không thích trước đây cô đã đóng gói lại, bây giờ không có nhiều đồ nên không gian cũng cũng đủ cho một người đàn ông cuộn tròn ẩn nấp.
Cố Tư mở tủ quần áo, người đàn ông đó liền lao ra ngoài.
Chắc Anh ta đã biết Cố Tư phát hiện ra mình, may mắn là Cố Tư không đứng trước tủ quần áo.
Người đàn ông nhào vào không trung, chưa kịp đứng vững liền bị Ninh Tôn tung chân đạp cho một cái, người đàn ông đó không ngờ bên ngoài còn có một người khác, sau khi bị Ninh Tôn đạp xuống đất anh ta có chút choáng váng.
Cố Tư trực tiếp lên tiếng: “để tôi”
Nói xong cô xông lên đánh, cô cảm thấy màn đọ sức giữa cô và Bà Trì đã hâm nóng bản thân, vì thế bây giờ đặc biệt “xe quen đường*”.
Ninh Tôn đứng bên cạnh nhìn rốt cuộc là không chen vào được.
(Xe quen đường: rất quen tay)
Tuy nhiên gậy của Cố Tư rất nhanh và mạnh đối phương vốn không thể nắm lấy được.
Lúc dầu Ninh Tôn khá là lo lắng, kết quả sau khi xem một màn này, biểu cảm cũng thả lỏng hơn.
Tài xế nhà họ Chương bên cạnh mắt cũng nhìn thẳng.
Lúc sau, có thể do bị đánh quá đau người đàn ông đó chỉ có thể ôm đầu tránh.
Cái cán cây long nhà nhìn rất mảnh mai không có lực sát thương nhưng khi đánh xuống bụp bụp bụp, thật sự rất là đau.
Cố tư không kìm được, tự động coi người kia là bà Trì để đối đãi.
Với bà Trì cô không thể nào đánh như vậy được, đó đù sao cũng là một người đàn bà có tuổi, cộng thêm bao nhiêu năm được cưng chiều, nếu thực sự ra tay như vậy, đoán chừng sẽ giết chết bà ta, vì thế lần trước ra tay cũng vẫn chưa hả giận.
Nhìn xem cơ hội luôn đến khi bạn mong muốn nhất.
Cố Tư vui mừng đánh xuống, cảm thấy rất sảng khoái.
Sau đó là Ninh Tôn kéo cô lại, có chút bất lực: “được rồi, được rồi, chút nữa cô thật sự sẽ đánh chết người đó”.
Cố Tư chỉnh lại tóc sau đó chống tay vào eo: “tôi lúc trước làm rất nhiều việc nhà nông, sức lực rất khỏe đó, tôi nói cho các anh biết, nông thôn chỗ tôi có trộm tới nhà đều đánh chết rồi tính”
Ninh Tôn nhìn người đàn ông nằm co ro trên mặt đất có chút muốn cười.
Cố Tư đánh người thực sự rất có năng lực, người đàn ông này muốn chạy vài lần nhưng đều bị Cố Tự chặn lại bằng một gậy.
Nhìn bộ dạng cô, lúc trước như thể là chiến binh cừ khôi.
Cố Tư nhìn chẳm chằm người đàn ông dưới đất, hừ một tiếng: “trong thôn tôi, những người phụ nữ trung niên cũng không dám đấu với tôi”.
Cô và ông nội sống nương tựa vào nhau nên rất dễ bị bắt nạt, tính tình của ông nội lại tốt, trong tình huống bình thường sẽ không so đo với người khác.
Nhưng Cố Tư không được, cô không chịu được khi người nhà bị bắt nạt.
lần nào cũng đối đầu với những người đó.
Cô không bao giờ giả dối, Cố Tư hoãn hai hơi thở bước đến đá đá vào người đàn ông nằm dưới đát: “nói, anh ở nhà tôi làm gì?”.