Ninh Tôn cũng đến nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Chắc hẳn đây là lần đầu hắn ta làm loại chuyện này, mới vừa rồi bị đánh còn không biết tìm đường tháo chạy.
Dáng người nhỏ thó, đoán chừng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hắn ta cứ nằm như vậy, một lúc sau mới nói, “Tôi chỉ muốn lấy đi mấy món đồ đắt tiền, nhất thời hồ đồ, nhìn trong nhà cô không có ai liền nảy ra ý định trộm một ít”.
Cố Tư không nói lời nào, ngược lại Ninh Tôn ở bên cạnh mở miệng nói, “Đồ đạc trong phòng còn không bị xê dịch một li, cậu nói cậu tới trộm đồ, tưởng rằng chúng tôi sẽ tin cậu sao?”
Giọng nói lạnh đi vài phần, “Vừa nãy tôi đã nhìn thấy, cậu vẫn luôn trốn ở sau rèm cửa, thấy có người trở về mới bắt đầu giở trò, điều này chứng tỏ rằng, cậu đã đợi trong nhà rất lâu rồi”.
Ninh Tôn nói đến đây, dùng mũi chân đá đùi người kia, “Ngoan ngoãn thì khai ra mau, bọn tôi thấy hợp lý còn có thể tha cho cậu một con đường sống, trẻ như vậy mà bị đưa đến đồn cảnh sát để bọn họ lập án, tương lai sau này của cậu tôi không đảm bảo được”.
Nãy giờ hắn ta vẫn luôn che mặt, nghe thấy Ninh Tôn nói vậy liền từ từ buông thõng hai tay xuống, “Nếu tôi nói ra, mấy người có thể đừng báo cảnh sát không?”
Biết sợ như vậy, sao lại có gan vào đây cơ chứ.
Cố Tư nghĩ mãi không rõ.
Ninh Tôn ừm một tiếng, “Để xem cậu thành thật như thế nào”.
Người kia lồm cồm bò dậy, đúng là tuổi tác không quá lớn, khuôn mặt cố tỏ ra bình thường, cũng không dám đứng lên, hắn chỉ khoanh chân xếp bằng ngồi dưới đất, “Tôi nói tôi nói, các người không được báo cảnh sát, tôi còn chưa trộm được cái gì, mấy người cũng không bị mất miếng da nào, xui xẻo đến nỗi còn bị mấy người đánh cho một trận”.
Cố Tư nghe xong, đi đến bên cạnh cầm lên cái cây lau nhà vừa bị ném đi, “Cậu nói nhảm nhiều quá rồi đó, nhanh chóng nói tôi nghe, nếu không đừng có trách tôi”.
Người kia vội vàng kêu than, “Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói, tôi cầm tiền của người khác, họ bảo tôi đến đây, nói rằng trong nhà chỉ có một mình cô sống, nhân lúc sơ hở đánh cô một trận là được, không có bảo tôi trộm tiền, chỉ đánh người là được rồi”.
“Đánh tôi một trận?” Cố Tư sững sờ, “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Người kia gật đầu, vẻ mặt rất chân thành, “Chỉ đơn giản như vậy, chỉ bảo tôi đánh xong rồi chụp ảnh, sau đó đưa cho người đó, xong việc sẽ cho tôi tiền, người đó còn đưa ra một con số không hề nhỏ”.
Hắn ta còn liếm môi cười hềnh hệch, “Nhiều tiền như vậy đương nhiên tôi nhận lời rồi, tôi nói cho cô biết, đổi lại là người khác chắc chắn cũng không thoát khỏi sự cám dỗ đó”.
Cố Tư thở ra một hơi, “Huynh đệ à, đây là lần đầu tiên cậu làm việc này chứ gì”.
Người kia sững sờ, cắn cắn môi, “Đây đúng là lần đầu tiên”.
Cái người này còn không lộ ra một chút ngượng ngùng nào.
Ninh Tôn nhìn sang Cố Tư, “Cô có nghĩ ra ai dám làm như thế với cô không?”
‘Có chứ”.
Cố Tư đã sớm nghĩ đến người này, “Là mẹ của Trì Uyên, loại chuyện ngu xuẩn này, cũng chỉ có bà ta mới có thể làm được”.
Bà Trì hẳn là không biết đi đâu tìm người, mấy chuyện như này nhất định phải thậm thụt lén lút.
Cho nên mới tìm đến một người như vậy, y chang bà ta, không làm ra hồn chuyện gì cả.
Ninh Tôn không biết Cố Tư và bà Trì có mâu thuẫn gì, có chút kinh ngạc, “Tại sao bà ấy phải làm như thế?”
Cố Tư và Trì Uyên đã ly hôn, chỉ có thể là do những tin tức gần đây ở trên mạng, thanh danh của Trì Uyên bị liên lụy.
Nhưng những thứ này cũng không phải do Cố Tư làm.
Bà ấy có ra sao thì cũng không nên làm ra loại chuyện này.
Cố Tư cười, đi qua ngồi lên giường, “Việc này hả, nói ra thì dài lắm”.
Cô cũng không muốn nói, bản thân cũng đã động tay động chân với mẹ Trì Uyên, chuyện này nói ra ngoài thì bà ta làm gì còn mặt mũi nào nữa.
Thế nhưng trên mặt cô lại không lộ ra biểu tình gì đặc biệt.
Cố Tư chỉ có thể nhìn người kia, “Cậu có nhớ rõ người bỏ tiền ra thuê mình là ai không, dáng vẻ như thế nào?”
Người kia gật đầu, “Nhớ chứ, hai người chúng tôi trưa nay mới gặp nhau, làm sao có thể quên chứ”.
Cố Tư nhìn chằm chằm người kia nhìn hồi lâu, “Cậu có tiện nói ra tên của mình không?”
Người kia không có do dự, gật đầu, “Được thôi, gọi tôi là Nhị Cáp cũng được”.
Thánh thần thiên địa ơi, quả tên này rất phổ biến, vừa nghe liền biết.
Cố Tư suy nghĩ một chút mới nói, “Được thôi, Nhị Cáp, cậu thay tôi làm việc này, tôi sẽ không báo cảnh sát, chút nữa có thể rời đi”.
Nhị Cáp nghe xong liền nhanh chóng chấp nhận, “Được được được, có thể, cô nói đi”.
Cố Tư cảm thấy khó hiểu, người này và Chương Tự Chi, có chút giống nhau ở một số chỗ.
Cố Tư hỏi Ninh Tôn, “Anh tìm giúp tôi mấy tấm ảnh có mẹ Trì Uyên, bảo cậu ta xác nhận một chút”.
Mấy tấm ảnh như vậy quả thực rất dễ tìm.
Lúc Trì Uyên và Cố Tư kết hôn, hôn lễ được tổ chức rất long trọng, tất cả người của nhà họ Trì đều được lên mặt báo.
Ninh Tôn cầm điện thoại, lục lọi một chút liền tìm thấy ảnh chụp của bà Trì.
Anh đưa cho Nhị Cáp, “Người thuê cậu, có phải là người này không?”
Nhị Cáp trừng hai mắt, “Đúng đúng, chính là người này, bà ta nói chuyện như ăn trộm vậy, bảo tôi hãy đánh mạnh tay lên, đánh vào mặt ấy”.
Cố Tư cười, lúc trước cảm thấy rất hận bà Trì, hiện tại lại cảm thấy, bà ta thật bất tài.
Kẻ vô dụng mãi mãi chỉ là kẻ vô dụng.
Cố Tư gật đầu, “Vậy được rồi, đợi tôi chút, tôi gọi người này đến, cậu chỉ cần tường thuật lại y chang lúc nãy là được rồi, xong chuyện thì có thể rời đi”.
Cố Tư cầm điện thoại gọi cho Trì Uyên.
Trì Uyên bên kia nghe máy rất nhanh, “Cố Tư?”
Cả đời này anh cũng không ngờ đến, Cố Tư lại chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cố Tư cười, “Ừm, tôi đây, anh đang bận sao?”
Trì Uyên nói không bận, sau đó hỏi cô, “Cô làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cố Tư ừm một chút, “Có chút chuyện cần anh qua đây một chuyến, anh xem bây giờ có tiện sang không?”
Trì Uyên dường như do dự một chút, “Quan trọng lắm sao?”
Thật là, cũng không có gì là quan trọng hay không quan trọng, không nói cho Trì Uyên, cô cũng có thể gọi cho bà nội vậy.
Cố Tư đắn đo một hồi, kết quả bên kia Trì Uyên lại nói, “Được thôi, tôi tới ngay”.
Cố Tư không nói lời nào, trực tiếp cúp máy.
Ninh Tôn quay đầu nhìn tài xế của nhà họ Chương, “Anh về trước đi, tôi không biết việc này mất bao nhiêu thời gian nữa”.
Tài xế kia cảm giác mình như đang xem kịch vậy, có chút tiếc nuối, còn muốn xem diễn biến tiếp theo.
Nhưng mà người ta lại bảo anh đi, chẳng lẽ anh lại nói muốn ở đây tiếp tục xem sự việc phát triển.
Tài xế kia gật đầu chào với Cố Tư và Ninh Tôn, sau đó liền rời đi.
Từ nhà Cố Tư ra đến xe, tài xế vừa vào xe, Chương Tự Chi liền gọi điện thoại đến.
Vừa bắt máy, không đợi tài xế mở miệng, Chương Tự Chi liền kêu lên, “Anh đưa Cố Tư về đến nhà chưa, làm gì mà lâu vậy?”
Tài xế mở miệng, “Cậu chủ,cô Cố bên này xảy ra chuyện, tôi vừa mới rời khỏi chỗ đó”.
Chương Tự Chi gào lên một tiếng, căn bản cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, “Được rồi, tôi lập tức qua đó”.
Cúp điện thoại, tài xế nghĩ ngợi, vẫn là lái xe rời đi.
Chương Tự Chi và Trì Uyên, gần như là đồng thời chạy đến nhà Cố Tư.
Hai người một trước một sau dừng xe lại.
Trì Uyên nhìn Chương Tự Chi, có chút nhíu mày.
Chương Tự Chi thì có chút khẩn trương, “Tiểu Tư Tư bên này xảy ra chuyện, ngươi cũng biết rồi?”
Trì Uyên sững sờ, “Xảy ra chuyện rồi?”
“Hỏi thừa”.
Chương Tự Chi trừng mắt, “Ngươi không biết còn tới đây làm gì”.
Trì Uyên không đáp lại Chương Tự Chi, quay người chạy một mạch vào trong nhà.
Nhìn quanh lầu một không có ai, Trì Uyên vội bước lên lầu hai.
Cửa phòng mở ra, Trì Uyên trực tiếp đi vào, vừa bước vào cả người liền sững sờ.
Cố Tư ngồi ở trên giường, Ninh Tôn ngồi trên sô pha phía chân giường, một người đàn ông xa lạ, dựa vào một bên giường ngồi dưới đất.
.