“Có liên quan đến mẹ con sao?”.
Bà cụ trực tiếp nói:”Nhất định không phải chuyện tốt rồi”.
Trì Uyên không tự chủ khịt mũi:”Thật sự là không phải chuyện tốt.
Có thể trước đó, mẹ con ở chỗ Cố Tư bị dọa cho sợ hãi, trong lòng không cam tâm.
Hôm nay đã thuê người bên ngoài, người kia thừa dịp Cố Tư không ở nhà, đã trèo cửa sổ trốn trong phòng, muốn xử lý Cố Tư.”
“Cái gì?” Bà cụ trực tiếp đứng dậy, biểu hiện trên mặt đặt biệt khó coi.
Bà biết đó không phải là chuyện tốt, nhưng lại không ngờ tình huống lại xấu như vậy:”Phương Tố bị điên rồi sao? Lúc này còn không thành thật”
Trì Chúc sững sờ, bất lực nhìn Trì Uyên:”Tiểu Tư không sao chứ?”
“Không sao”.
Trì Uyên lắc đầu:”Ninh Tôn ở chỗ của cô ấy, phát hiện có gì đó không ổn, người kia không ra tay được.”
Bà cụ nghiến răng một cài: “Cho dù không xảy ra chuyện gì dẫn đến hậu quả khó lường, nhưng bản thân chuyện này đã không nhỏ rồi.
Chuyện này lỡ mà, lỡ mà…”
Trì Uyên quay lại nắm tay bà cụ:”Bà ơi, bà đừng lo lắng.
Con nghĩ mẹ con không có ý gì khác.
Lần trước là vì bị Cố Tư đánh, nên lần này muốn người kia đánh Cố Tư vài cái, không có ý định gì khác đâu.”
“Vậy cũng không được!” Bà cụ vô cùng tức giận.
Hai giây sau, bà ngước nhìn Trì Chúc:”Tất cả đều tại con, con nhìn vợ con xem, lúc nào cũng mặc kệ, nó muốn lên trời luôn rồi”.
Trì Chúc vuốt mặt:”Con ước gì bà ta muốn lên trời, con cho bà ấy thêm tiền để lên thiên đường luôn đi.
Chỉ cần mỗi ngày đừng gây thêm phiền phức cho con là được.”
Bà cụ lắc đầu:”Con thật quá nuông chiều nó.
Bây giờ may mắn là nó không được thông minh lắm.
Nếu một ngày, nó hiểu biết ở một khía cạnh nào đó, nó sẽ gây ra cho con bao nhiêu rắc rối nữa”.
Giống như lần này, bà Trì ngốc nghếch này, tìm phải người không hiểu biết, là tên Nhị Cáp kia.
Lần sau, nếu là người thông minh linh động một chút, Cố Tư, chắc là không tránh được.
Cố Tư không thể tránh thì nhà họ Trì cũng không thể tránh.
Trì Chúc và Trì Uyên tự nhiên cũng nghĩ đến điều này.
Ba người in lặng một hồi, bà cụ lại lên tiếng:”Phương Tố kia, ta nghĩ nói gì cũng vô dụng.
Nói đến chuyện là này, đoán chừng nó cũng lại cãi vả ầm ĩ, lại mơ mơ hồ hồ cho qua.
Cho nên khả năng chỉ có thể đi một bước cuối cùng”.
Trì Chúc nhìn về bà cụ, mơ hồ đoán được chuyện gì:”Mẹ, mẹ định làm gì?.”
Bà cụ chậm rãi đúng lên, thở dài nói:”A Chúc, chuyện này con không xử lý được đâu, mẹ thay con làm chủ.
Lát nữa mẹ đến nhà họ Phương một chuyến.
Con và A Uyên không cần đến, hai người các con không tiện ra mặt, để mẹ giải quyết.”
Sau đó, bà quay lại:”Đừng hỏi mẹ xử lý như thế nào, chuyện bây giờ không phải con có thể giải quyết.
Con cứ lo cho tốt việc công ty đi, còn lại mẹ sẽ lo liệu”.
Trì Uyên không hỏi gì cả.
Có vẻ như anh đã hiểu ý của bà cụ.
Bà cụ lên lầu, thay quần áo.
Trang phục rất trang trọng, chiếc sườn xám được cắt may cẩn thận, tóc được búi cao.
Bà cụ được người giúp việc dìu xuống, người giúp việc cũng thay bộ quần áo khác.
Trì Chúc nhanh chóng đứng lên:”Mẹ, mẹ muốn làm gì, nói cho con biết đi.
Mẹ như thế này, con không yên tâm”.
Bà cụ quay đầu lại nhìn Trì Chúc:” Con ở nhà đợi đi, trở về mẹ sẽ nói với con”.
Nói xong, bà cùng người giúp việc đi ra ngoài.
Trì Uyên nhìn Trì Chúc:”Được rồi, cứ chờ xem, bà nội chắc là đã có ý hay”.
Bà cụ đi ra, tài xế đã sắp xếp xong xuôi.
Sau khi bà ngồi vào, người giúp việc nói với tài xế:”Đến nhà họ Phương”.
Bà cụ ít khi tiếp xúc với nhà họ Phương, Phương Tố cũng thực sự hiếm khi trở về nhà mẹ đẻ của bà ấy.
Nhà họ Phương cũng không thường đến thăm.
Mặc dù nhà họ Trì và nhà họ Phương là thông gia, nhưng mối quan hệ thực sự không thể nói là tốt.
Nhà họ Phương tương đối đông người, tính khí này của Phương Tố không phải chỉ ra vẻ ở nhà họ Trì.
Khi còn ở nhà họ Phương, bà ấy cũng rất kênh kiệu ra vẻ.
Thực ra bà cụ cảm nhận được, người nhà họ Phương kia,cũng không chịu nổi bà ấy.
Bà cụ dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài.
Trời đã tối, trên đường không có nhiều xe, chốc lát xe đã đến cửa nhà họ Phương.
Người giúp việc bước xuống bấm chuông cửa.
Sau khi trao đổi một chút, cửa chính liền mở ra.
Xe từ từ chạy vào.
Phương Tố đang ở trong phòng.
Cả ngày nay gọi điện thoại cho người được thuê nhưng không ai trả lời.
Trong lòng Phương Tố không yên ổn.
Đây là thành công hay thất bại? Cho dù chuyện này có thành công hay không, ít nhất phải gửi một tin nhắn chứ.
Phương Tố đang bồn chồn, đi đi lại lại một lúc lâu.
Một lúc sau, người giúp việc đến gõ cửa.
Phương Tố hơi thiếu kiên nhẫn:” Có chuyện gì vậy?”
Người giúp việc lập tức trả lời:” Bà cụ nhà họ Trì đến rồi, bà có muốn đi xuống không?”
Phương Tố đột ngột dừng lại:”Bà ấy đến rồi?”
Sao không phải là Trì Chúc.
Bà ta nhanh chóng hỏi:”Trì Chúc có đến không?”
“Không có.
Chỉ có bà cụ đi cùng với một người làm thôi”.
Người giúp việc trả lời rõ ràng.
Phương Tố có chút không vui.
Bà ấy về nhà bố mẹ đẻ là vì cãi nhau với Trì Chúc, ông ấy lại nhờ bà cụ đến đón bà.
Phương Tố nhớ tới lần trước cãi nhau với Trì Chúc, bà cụ đã nhìn bà với ánh mắt ghét bỏ, trong lòng bà có mười phần bài xích.
Vậy nên, bà ta lại nói:”Tôi không xuống! Không phải là Trì Chúc đến xin lỗi tôi, ai đến cũng vô dụng”.
Người giúp việc đợi một lúc, rồi xoay người rời đi.
Phương Tố ngồi trong phòng, bướng bỉnh tức giận.
Trì Chúc chưa bao giờ đối xử với bà ta như thế, mỗi khi bà ấy tức giận, đều là ông hạ mình dỗ dành bà.
Lần này lại vì Cố Tư kia, ông ấy thế mà lại cho mình một tát tay.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tố cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm đó, Trì Chúc tát bà, sau đó Cố Tư cũng tát bà.
Từ nhỏ đến giờ, bà ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy.
Làm sao có thể dễ dàng tha thứ được.
Bà ta muốn để Trì Chúc phải đến xin lỗi, phải bày ra đủ dáng vẻ ăn năn, hối hận.
Phương Tố cứ như vậy chờ đợi, một lúc sau, người giúp việc lại tới, gõ cửa, nói là bà cụ gọi cô xuống lầu.
Bà cụ đang nói ở đây là bà cụ nhà họ Phương.
Phương Tố càng không muốn xuống, tối nay lúc ăn cơm, bà cụ nhà họ Phương, mẹ của bà, đã mắng bà rất nhiều.
Nói rằng bà ta không thể nên người, nói bà ta tốt số mà không biết hưởng, còn nói rằng bà ta cứ ngu xuẩn như vậy sớm muộn gì cũng có ngày phải chịu thua thiệt.
Những lời nói này quả thực khiến bà ta rất khó chịu.
Con gái chịu oan ức, bà cụ không đau lòng thì thôi còn quay lại mắng mỏ.
Bây giờ để bà ta xuống lầu, bà ta không chịu đi, nhất định sẽ trách mắng bà ta trước mặt bà cụ nhà họ Trì.
Bà ta có điên mới đi xuống để bị mắng.
Bà ta quay về phía ngoài hô to:”Không đi, không đi, tôi không đi, đừng làm phiền tôi”.
Người giúp việc xoay người rời đi.
Phương Tố nằm trên giường, lấy điện thoại ra, quay số Trì Chúc, muốn gọi điện thoại hỏi thăm.
Thế nhưng, bà ta cảm thấy nếu liên lạc trước với bên kia sẽ rất mất mặt, ba ta kiềm chế, buông điện thoại ra.
Một lúc sau, cửa phòng lại bi đập mấy cái.
Lần này khác với cách người giúp việc gõ cửa trước đó.
Chính xác là cửa bị đập, đập mạnh.
Phương Tố chưa kịp hỏi thì đã nghe giọng bà cụ nhà họ Phương:” Cút ra đây ngay!”
Phương Tố im lặng hừ một tiếng, đây là do bà ta không xuống dưới nên muốn lên đây mắng chửi sao.
Bà ta không cử động, chỉ nằm đó.
Cửa bên ngoài bị gõ một hồi lâu, thấy bà không mở cửa, cũng không có động tĩnh gì.
Kết quả vài phút sau, Phương Tố nghe thấy tiếng chìa khóa được tra vào ổ để mở khóa.
Sau đó, cánh cửa được mở ra.
Bà cụ nhà họ Phương lạnh lùng bước vào.
Phương Tố cũng lạnh mặt ngồi dậy:”Mẹ sao vậy? đập cửa mạnh như vậy làm gì?”
Bà cụ nhà họ Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:”Tại sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày vậy chứ? Lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể bị người ta trả về.
Mặt mũi nhà họ Phương bị mày vứt sạch rồi!”.