Biểu cảm Cố Tư hơi có chút bối rối, thật sự cô cảm thấy Trì Uyên không đúng lắm.
Nhưng nếu bảo cô nói rõ không đúng điểm nào, ngay lập tức cô không nói ra được.
Cố Tư vò đầu bứt tóc nửa ngày: “Đúng vậy, chính là hôm qua thái độ rất tốt.”
Chương Tự Chi nghển lên: “Thái độ rất tốt? Anh ta đối với cô không phải thái độ vẫn luôn tốt sao?”
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi.
Đúng rồi, Trì Uyên ở trước mặt người khác không chỉ thái độ tốt, mà thật sự là nuông chiều.
Cố Tư “xí” một cái: “aiya, chuyện này, nói không rõ được”
Ninh Tôn nhìn Cố Tư: “Hai người đều đã ly hôn, cố gắng hạn chế liên lạc lại, bị người ngoài nhìn thấy, không chừng lại đem ra bàn tán.”
Cố Tư gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng là nghĩ như vậy.”
Cô lôi kéo Mạnh Sướng, kéo ghế qua, cũng ngồi xuống: “Các người vừa nói cái gì vậy, tôi thấy biểu cảm lão Chương có chút khoa chương.”
Chương Tự Chi cười ha ha: “Cũng không nói gì, chính là Ninh Tôn xin nghỉ việc rồi.”
Cố Tư trừng hai mắt: “Thật vậy sao, quá tốt, có phải anh quyết định tham chương trình tài năng kia không?”
Ninh Tôn dừng lại một chút, sau đó từ từ gật đầu: “Muốn đi thử.”
Cố Tư trực tiếp đưa tay, vỗ vỗ bả vai Ninh Tôn: “Đi đi, đến lúc đó chúng tôi kéo phiếu bầu cho anh, yên tâm đi, anh cũng có thực lực, nhất định sẽ thành công.”
Mạnh Sướng ở bên cạnh cũng mở miệng: “Yên tâm đi, có thực lực, đi đến đâu cũng không sợ.”
Chương Tự Chi nhìn nhìn Mạnh Sướng, dường như lại nhìn ra bàn mạt chược.
Anh ta ah ah hai tiếng: “Cô nhìn xem, bốn người chúng ta hiện ở cùng nhau, đi, đi đến chỗ tôi, chơi hai ván.”
Tâm trạng Ninh Tôn cũng không phải đặc biệt tốt, nhìn Chương Tự Chi rồi cũng gật đầu: “Vậy đi thư giãn một chút.”
Anh cũng khá muốn thay đổi tâm trạng một chút.
Bên này Mạnh Sướng cũng không nói gì, ngược lại cũng muốn theo Cố Tư cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Bốn người ngay lập tức đi đến câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Theo thông thường câu lạc bộ không thể nào mở cửa vào ban ngày, nhưng cũng có một số công tử nhà giàu đến đặt bao hết để chơi.
Dù sao nơi này của Chương Tự Chi cũng không phải là câu lạc bộ kinh doanh, chính là một câu lạc bộ giải trí, thiết bị giải trí bên trong vẫn là khá nhiều, ban ngày cũng có thể tiếp khách..
Lúc bọn họ trở về, người phục vụ nói phía sân sau có một nhóm người đang vui vẻ.
Còn nói với Chương Tự Chi công tử đặt bao hết là cậu chủ họ Hồ.
Chương Tự Chi xua tay: “Người này à, tôi có quen biết, không cần quan tâm, để bọn họ chơi đi, chúng tôi lên phòng riêng ở trên lầu, không đụng chạm.”
Sân sau bên kia có phòng hí khúc*, phòng bi-a, sân chơi bowling và nhiều thứ khác, dù sao thì có rất nhiều chủng loại.
(hí khúc*:các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện)
Cố Tư vẫn chưa qua đó, nhưng cũng không hiếu kì, tính cách cô tương đối lười, những chỗ cần phải hoạt động, cô cũng không muốn đi.
Mấy người ở phòng riêng trên lầu, bắt đầu chơi.
Mạnh Sướng như cũ vẫn không chơi tốt lắm, Cố Tư ra đề nghị, lần này không thắng tiền, hình phạt dán giấy là được.
Chương Tự Chi hoàn toàn không để ý nhiều như vậy, có người cùng anh mài ngón tay là được, không quan trọng tiền hay không tiền.
Bốn người ngồi xuống, ồn ào bắt đầu.
Chơi cái trò này, thật dễ khiến người ta quên đi thời gian.
Sau khi chơi vô cùng náo nhiệt một lúc lâu, lúc đang vui vẻ, cửa phòng riêng đột nhiên bị người đá ra từ bên ngoài.
Đồng thời có người hét lớn: “Tất cả không được động đậy.”
Âm thanh này có chút bất ngờ, Cố Tư giật mình một cái.
Vận may Chương Tự Chi hôm nay tương đối xui xẻo, vẫn luôn không thắng được, bây giờ trên mặt đều dán toàn giấy.
Trên mặt anh ta giấy lấp đầy, cố gắng để chúng không cản tầm nhìn, hét lớn về phía cửa: “Mẹ kiếp ai cho các người vào đây, không nhìn thấy Tiểu gia tôi đang làm gì sao?”
Cố Tư trực tiếp gỡ giấy trên trán xuống, quay đầu lại nhìn.
Những người đi vào đều mặc đồng phục cảnh sát, trong tay cầm đồ vật, mà Cố Tư chỉ nhìn thấy trên tivi.
Cô có chút lờ mờ, các vụ bắt cờ bạc đều làm lớn như vậy sao?
Dẫn đầu là một người nam, theo sau là một người phụ nữ.
Cố Tư ngoại trừ cảnh sát giao thông bên ngoài, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ cảnh sát, cô hơi lờ mờ đem giấy trong tay chìa ra: “Không có chơi tiền, chúng tôi dán giấy.”
Cảnh sát nam kia nhìn nhìn Cố Tư, không nói gì, nữ cảnh sát phía sau trực tiếp đi thẳng đến chỗ Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nhìn người đến, ayyo, ngay lập tức không nhịn được.
Anh ta lê từ ghế đứng dậy: “Mẹ nó lại là cô.”
Nữ cảnh sát kia ra tay như thế nào, Cố Tư không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy cánh tay cô khẽ cử động, Chương Tự Chi rầm một cái, nằm sấp trên bàn mạt chược.
Nữ cảnh sát dùng khuỷu tay chống lên lưng Chương Tự Chi: “Giữ miệng sạch sẽ cho tôi.”
Mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng Cố Tư lại cảm thấy nữ cảnh sát kia, nhìn thật sự có chút soái.
Chương Tự Chi gào lên: “Cô có thôi đi không, mỗi ngày đến chỗ tôi, còn đến tìm kiếm chỗ tôi cho ra vật gì, đồ bỏ đi các người, chỉ đến đưa đẩy cho xong chuyện, tôi nói cho mấy người biết, lần này lại không tìm ra đồ, tôi cùng các người không xong đâu…..”
Nam cảnh sát kia ở trong phòng xem xét, những thứ trên bàn mạt chược kia đều là mới mẻ nóng hổi, xem ra chỉ đơn thuần là đánh bài.
Nam cảnh sát đi đến cửa sổ, nhìn về phía sân sau.
Cố Tư bắt đầu lờ mờ cảm thấy không ổn.
Cô liếc nhìn Chương Tự Chi, Chương Tự Chi vẫn còn ở bên kia chửi mắng, bảo nữ cảnh sát buông anh ra.
Nữ cảnh sát kia qua hai phút thả anh ta ra.
Sau khi Chương Tự Chi đứng dậy, sửa sang lại quần áo, còn cố ý nghịch nghịch dây chuyền vàng lớn của mình.
Anh ta hổn hển: “Nào nào nào, cho tôi xem tên hiệu của cô, tôi nhớ kĩ cô…..”
Anh ta giơ tay chỉ vào mặt nữ cảnh sát kia, nữ cảnh sát không biểu hiện gì, chỉ hơi nhấc tay, Chương Tự Chi nhanh chóng thu tay về.
Nhưng đối với điều này, anh ta một chút cũng không chịu thua: “Cô nói xem các người đến chỗ tôi bao nhiêu lần rồi, ngược lại tìm đồ chỗ tôi không thấy gì, các người như vậy, rất ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi có biết không, tôi muốn khiếu nại các người.”
Cố Tư nghĩ nghĩ, ngồi xuống lần nữa.
Chương Tự Chi ăn nói vô tội vạ một lúc, cửa bên kia có người đi vào: “Cảnh sát Dương, cảnh sát Lương, phía sau có biến.”.
truyện xuyên nhanh
Vốn dĩ Chương Tự Chi còn đang hùng hùng hổ hổ, nghe nói phía sau có biến, trong nháy mắt không động tĩnh.
Lòng Cố Tư cũng trùng xuống.
Cô và Ninh Tôn nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy thần sắc mắt bản thân trong mắt đối phương.
Chương Tự Chi đứng tại chỗ cứng đờ, dường như phản ứng lại, anh ngay lập tức lao từ phòng riêng ra.
Nhân viên cảnh sát ở cửa hoàn toàn không phản ứng kịp, vẫn là nữ cảnh sát kia hô lên: “Đừng để anh ta chạy.”
Nhân viên cảnh sát ở cửa lúc này mới lật đật đuổi theo.
Nhưng Chương Tự Chi cũng không có chạy hướng khác, anh là chạy về phía sân sau.
Ninh Tôn nhìn nữ cảnh sát: “Chúng Tôi có thể đi đến xem không không?”
Nữ cảnh sát nhìn chằm chằm Ninh Tôn, đoán chừng có chút nhận ra, cô ta không nói gì, quay người đi ra ngoài.
Ý tứ này, giống như là đồng ý.
Bọn người Cố Tư cùng nhau đi đến sân sau, từ chỗ này đến sân sau, lúc đầu là một bãi đất trống, sau đó đi qua chín hành lang uốn khúc mới thấy cảnh bên trong.
Bây giờ có vài người ôm đầu ngồi xổm trên bãi đất trống này.
Lực lượng cảnh sát ở đây súng ống đầy đủ đối với bọn hắn, còn có vài nhân viên cảnh sát, đi đến phía sau lục soát.
Lúc Cố Tư đi qua, nhìn thấy một người nằm trên đất, Chương Tự Chi đang giơ chân đá: “Mày là cố ý hại tao phải không, mày nói cho tao biết, mày đem đến thứ đồ gì.”
Người kia nằm trên mặt đất, chân tay dang rộng, bị Chương Tự Chi đạp chảy cả máu mũi, thế nhưng trên mặt hắn vẫn còn mang theo ý cười.
Nhìn như thế này có chút hốt hoảng.
Cố Tư lần đầu tiên thấy người như vậy, cô lùi về phía sau một chút: “Đây là, đây là uống thuốc sao?”
Nữ cảnh sát kia đi đến, nhìn Cố Tư và Ninh Tôn còn có Mạnh Sướng, sau đó nói: “Ba người, đi về bên kia lập biên bản, chúng tôi xem camera ở đây một chút, nếu các người không có quan hệ, các người có thể gọi điện thoại kêu người đến, bảo lãnh các người ra.”
Nói xong cô quay người nói với nhân viên cảnh sát bên cạnh: “Hỏi kỹ một chút.”
Nhân viên cảnh sát kia gật đầu, sau đó nhìn mấy người Cố Tư: “Đi theo tôi.”
Cố Tư há miệng, nghĩ đến một chuyện khác, gọi điện bảo lãnh?
Cô gọi cho ai đây?
Cô hoàn toàn không quen người nào cả.