Trì Uyên nhìn Cố Tư như vậy rồi cười, một cái nhìn đầy sự quan tâm, “ Còn anh, anh thì làm sao, em nói ra xem nào.”
Cố Tư kéo cái mặt, ánh mắt như có như không liếc lên người Tùy Mị đang ở bên cạnh Trì Uyên.
Cố nến giọng thấp xuống, “ Anh thì làm sao á, anh còn cần em nói ra à? Anh cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.”
Trì Uyên không hề hạ giọng, “ Em muốn nói việc tối hôm qua chúng ta đã làm ư, cái đó là không khống chế nổi.”
Cố Tư hừ một cái, đồ chết dẫm này, nói cái quái gì vậy.
Này này này, anh rõ ràng đang gây hiểu nhầm.
Chương Tự Chi ở bên cạnh nhoài tới, giễu cợt, “ Hai người tối qua… Hai người không phải là đã ly hôn rồi sao?”
Cố Tư quay người nhìn Chương Tự Chi, “ Anh ngậm miệng lại đi.”
Trì Uyên ừ một tiếng, tự nói với Chương Tự Chi, “ Ly hôn rồi, một người đàn ông độc thân, phát sinh điều gì đó cũng được xem là bình thường, vả lại hai người chúng tôi lại quen biết như vậy.”
Việc đặc biệt như vậy, nói ra thật không cần mặt mũi nữa.
Cố Tư có chút tức giận, “ Anh nói cho cẩn thận nhé, anh không cần mặt mũi, nhưng em vẫn cần.”
Tùy Mị ở bên còn lại không nhìn bọn họ nhưng những lời bọn họ nói cô đều nghe thấy hết.
Lòng cô thắt lại.
Lời này của Trì Uyên, ý tứ quá rõ ràng.
Tối qua hai người bọn họ ở cùng nhau?
Trì Uyên ở trong ấn tượng của Tùy Mị sẽ không phải là người biết nói đùa.
Anh tương đối là nghiêm túc, là một người không nói những lời vô nghĩa.
Nên những lời anh nói có lẽ là thật ư?
Tay Tùy Mị đặt sang một bên, túm lấy váy, trên mặt vẫn không biểu lộ ra cảm xúc nào không đúng.
Trì Uyên cười, vẫn hướng về Chương Tự Chi, “ Vậy tôi không nói nữa, anh tự mình động não đi.”
Chương Tự Chi lén lén lút lút nhìn Cố Tư, rồi lại nhìn sang Trì Uyên.
Cố Tư trừng mắt nhìn Trì Uyên một hồi, cười lạnh, “ Được đó, lời đã nói đến vậy rồi, em liền muốn hỏi một câu, Trì tiên sinh tối qua đến nhà tôi, là vì cái gì?”
Vì sao?
Vấn đề Cố Tư đưa ra này, ngay lập tức khiến Trì Uyên khựng lại.
Thực ra tối qua đến nhà Cố Tư, anh cũng đấu tranh trong một thời gian dài.
Hai ngày hôm nay trong đầu anh đã có rất nhiều suy nghĩ.
Nghĩ làm sao cũng không hiểu rõ, vì vậy tối qua đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn là đến nhà Cố Tư.
Cố Tư không ở nhà, đi ra ngoài, cửa đều khóa lại cả rồi.
Anh trực tiếp trèo lên ban công lầu hai, quả nhiên, cửa ban công không khóa, anh liền đi vào.
Trong thời gian chờ Cố Tư về nhà, anh quả thực có mấy lần nghĩ tới chuyện đó, tranh thủ lúc Cố Tư chưa về, rời đi nhanh chóng.
Trong đầu thì nghĩ là như vậy đó, nhưng thực tế là tâm trí anh lại một mực đợi đến lúc Cố Tư quay trở về.
Cố Tư về nhà một mình, lúc đứng ở trên lầu hai, trong chốc lát anh có chút e sợi hai người Cố Tư và Ninh Tôn cùng nhau xuống xe.
Kết quả là ông trời ban phước, Cố Tư về có một mình.
Cố Tư ở bên cạnh nhìn Trì Uyên, đẩy anh, “ Em đang nói chuyện với anh, anh trả lời em đi,tối qua anh đến nhà em rút cuộc là muốn làm cái quái gì, thật không thể giải thích được.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, chầm chậm nhếch khóe miệng, “ Muốn xem em rút cuộc là chỗ nào tốt.”
Cố Tư chu môi, thuận theo nói, “ Em chỗ nào cũng tốt.”
Trên mặt Trì Uyên dường như mang theo ý cười nhàn nhạt, “ Vậy à, chỗ nào cũng tốt.”
Cố Tư trừng mắt nhìn Trì Uyên một lúc, chế giễu, ngồi ngay lên, “ Đồ thần kinh.”
Khóe mắt Trì Uyên nhìn đám phóng viên ở cách đó không xa, mấy người đó sớm đã hướng tiêu điểm về bên này rồi.
Anh phối hợp như vậy, bên đó có lẽ là muốn tư liệu thì cũng đã có rồi.
Ngồi bên này thêm một lát nữa, người nhà họ Nguyễn cũng tới.
Bà cụ Nguyễn được người giúp việc dìu vào.
Bà cụ đó tuổi đã lớn rồi, cả người trông khô héo, trên người mặc bộ đồ nhà Đường cơ bản đỡ không được.
Có điều trên mặt bà ấy vẫn mang theo nụ cười.
Nhìn cả người tương đối là có tinh thần.
Cố Tư nhìn thấy lại hướng về phía Trì Uyên, “ Bà này với bà nội tuổi tác gần ngang nhau nhỉ.”
Trì Uyên đứng lên, “ Lớn tuổi hơn bà nội.”
Bà cụ đi ra chủ yếu là để cảm ơn những người đã đến đây, nói mấy câu xã giao.
Bà ấy nói đằng sau đã bày yến tiệc, mời mọi người qua đó.
Có rất nhiều người đến từ rất sớm, không ăn sáng gì cả.
Bây giờ là buổi sáng, bắt đầu ngồi xuống ăn uống cũng xem như được rồi.
Cố Tư đi theo Trì Uyên và Chương Tự Chi hướng về phía bày yến tiệc ở đằng sau.
Ông cụ Chương và bà cụ Trì đều qua bên đó.
Mấy vị trưởng lão này, đương nhiên là ngồi ở một bàn riêng.
Mấy người trẻ ngồi ở một bàn.
Chương Tự Chi dẫn Cố Tư đến bữa tiệc này, bây giờ liền kéo theo Cố Tư và anh ta đi với nhau.
Trì Uyên đi theo Cố Tư.
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, “ Anh đi theo em làm gì?”
Trì Uyên nhăn mặt, “ Ai đi theo em, anh đi với Tự Chi mà, sao thế.”
Chương Tự Chi a một tiếng, “ Lúc trước A Uyên muốn lập nhóm đến cùng tôi mà không thành, đến đi, mọi người ngồi cùng nhau.”
Tùy Mị và Tùy lão gia đi chào hỏi mọi người, sau đó cũng tới.
Có lúc Cố Tư cảm thấy Tùy Mị cũng thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Vai trò bị đảo ngược, cô không thể thực hiện một động thái mà cô có thể thực hiện vào lúc này.
Cô thấy đối phương không thích mình, chắc chắn liền trốn đi thật xa.
Lúc này mọi người đều đang tìm chỗ ngồi, chỗ trống có rất nhiều, không sợ bị ai cướp mất.
Sau khi ngồi xuống, mấy vị trí trước mặt vẫn còn trống.
Cố Tư ngẫm nghĩ, “ Sớm biết thì đã không mặc lễ phục đến rồi, còn không bằng mặc đồ ngủ.”
Chương Tự Chi cũng cảm thấy vậy, nới rộng cà vạt, “ Bộ đồ này mặc vào thực sự khó chịu.”
Bàn rượu không lớn, tổng cộng chỉ có thể ngồi năm hoặc sáu người.
Có điều có nhiều người đi tới, vừa nhìn thấy bốn người bọn họ thì cũng không ngồi xuống nữa.
Vì thế ồn ào một lúc rồi yên tĩnh trở lại, bàn của bọn họ, cũng chỉ có bốn người bọn họ.
Chương Tự Chi rất vui, cảm thấy như vậy tương đối tự tại, chuyển ghế, “ Lại đây nào, bốn người chúng ta, ngồi rộng ra, đừng chen chúc nhau.”
Cố Tư đẩy Trì Uyên một cái, “ Anh, nhích qua bên đó đi.”
Trì Uyên chầm chậm nhích qua một chút.
Cố Tư toe toét, tự mình cũng nhích ra.
Trì Uyên có chút không nhịn được, cười một cái.
Tùy Mị ở một bên vờ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Chương Tự Chi đưa đũa cho Cố Tư, “ Sáng ra cô đã ăn sáng chưa, đây đây, mau ăn chút gì đi, tôi thấy lúc nãy cô không ăn cái gì cả, chỉ uống một chút nước ép thôi.”
Người phục vụ đi ngang qua, Trì Uyên gọi lại.
Người phục vụ mau chóng đi tới.
Trì Uyên nói, “ Sữa bò nóng một cốc.”
Nói xong có vẻ như nghĩ ra việc gì đó, anh quay đầu nhìn Tùy Mị, “ Cô uống gì, cô uống sữa thì gọi hai cốc.”
Hỏi như vậy thực sự không có ý nghĩa gì.
Tùy Mị cười, “ Không cần buổi sáng tôi có ăn rồi.”
Trì Uyên quay đầu về phía người phục vụ, “ Một cốc sữa nóng nhé, cảm ơn.”
Cố Tư toe toét, “ Anh đừng có nói là dành cho em nhé, em không thích uống sữa, anh biết rồi còn gì.”
Trì Uyên cơ bản không nhìn cô, “ Dạ dày em không tốt, em quên rồi à? Bữa sáng không ăn, em nghĩ gì vậy, lần trước bà nội còn nói với anh, chờ em có thời gian, dẫn em đến bệnh viện khám đó, bệnh dạ dày này không thể đùa được, sau này có tuổi rồi sẽ khổ lắm.”
Cố Tư cười lạnh, “ Em khổ, liên quan gì đến anh đâu.”
” Sao lại không liên quan đến anh.” Trì Uyên trực tiếp đáp lại.
Chương Tự Chi ở bên cạnh náo nhiệt không kém, nghe thấy Trì Uyên nói vậy, liền ngạc nhiên, “ Có liên qua đến anh à.”
Edit by Hường..