Cố Tư đi đến cửa hàng xem qua một lượt, ban đầu, cô muốn cùng Mạnh Sướng chuẩn bị cho việc mở cửa hàng.
Kết quả là cô không thể nào ổn định tinh thần được.
Cô hơi buồn bực, luôn nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của Trì Uyên trước đó.
Khóe miệng Ninh Tôn bị rách một chút, sau một hồi thì bắt đầu bầm tím.
Cố Tư có chút băn khoăn, sắp bắt đầu ứng tuyển rồi, kết quả gây ra một trận như vậy, lỡ như ảnh hưởng đến tiền đồ của Ninh Tôn thì thật là phiền phức.
Cố Tư ngẫm nghĩ, vẫn là nên đưa Ninh Tôn đến bênh viện.
Tình cờ gặp lại bác sĩ lần trước đã khám chân cho Cố Tư, khi nhìn thấy Cố Tư liền mỉm cười: “Cô Cố!”.
Cố Tư giật mình: “Ngài biết tôi sao?”
Bác sĩ Hoắc này cùng Trì Chúc quan hệ không tệ, gật gật đầu: “Lần trước cô bị thương, tôi đã băng bó cho cô”
Cố Tư lập tức kéo dài giọng: “Là ông sao? Tôi đã bảo sao lại nhìn thấy quen như vậy”
Bác sĩ nhìn Ninh Tôn một chút: “Bạn của cô à?”
Cố Tư gật đầu: “Bị thương nhẹ, tôi muốn tìm xem có loại thuốc mỡ nào tác dụng tốt một chút.
Mấy ngày nữa bạn tôi có thể phải cần soi gương đấy”.
Bác sĩ cười ha ha: “Tới đây tôi xem một chút, đây là đánh nhau sao? Ây yo, đối phương xuống tay cũng đủ mạnh đấy, khóe miệng đều bị xé rách rồi”.
Cố Tư mím môi, trong một lúc cũng không biết nên nói gì.
Chính bác sĩ cũng cảm khái một câu, xem xong liền kê đơn thuốc và hóa đơn.
Ông ta vừa bấm máy tính vừa nói: “Tiệc mừng thọ bà cụ nhà họ Nguyễn, tôi nghe nói cô cũng có tham dự”.
Cố Tư sững sốt, lại nghe bác sĩ nói tiếp: “Còn rút một quẻ có ký tự trên đó?”
Nhanh như vậy, cô đã nổi tiếng rồi ư!
Bác sĩ Hoắc mở đơn thuốc, nhìn Cố Tư: “Hôm qua tôi vừa gặp Trì Uyên, anh ấy nhắc đến cô, rất là tự hào đấy”.
Nhắc đến Trì Uyên, tâm trạng đang tốt của Cố Tư không còn nữa.
Bác sĩ Hoắc không biết nhiều như vậy: “Tôi chưa từng thấy Trì Uyên nhắc đến ai, lại lộ ra biểu hiện như vậy”
Cố Tư nhíu mày, không hiểu bác sĩ nói những lời này, rốt cuộc là có ý gì.
Ông ta không xem tin tức trên mạng à? Không biết tình cảnh hiện tại của cô và Trì Uyên sao?
Bác sĩ nói xong, đưa đơn thuốc và danh thiếp cho Ninh Tôn: “Được rồi, đi lấy thuốc đi, bôi thuốc đúng giờ, không ăn chua cay, chú ý một chút trong hai ngày sẽ khá hơn”.
Ninh Tôn nói cám ơn, bác sĩ quay đầu nhìn Cố Tư một chút, mỉm cười: “Về đi”
Cố Tư vốn trong lòng đã không thoải mái, bây giờ nghe bác sĩ nói mấy câu này, lại càng khó chịu hơn.
Mặc dù cô cũng không biết mình khó chịu vì điều gì.
Cô và Ninh Tôn ra khỏi bênh viện, hai người đi đến chỗ Chương Tử Chi.
Khi Chương Tử Chi nhìn thấy Ninh Tôn, còn tưởng là do những người nhà họ Ninh gây ra, anh ta liền nhảy dựng lên, đòi đi đến nhà họ Ninh tìm lũ khốn nạn kia.
Cố Tư ngồi trên sofa: “Là Trì Uyên, Trì Uyên đánh anh ta”
Chương Tử Chi nhảy cao ba thước: “Trì Uyên? Trì Uyên..anh ấy..anh ấy..Trì Uyên sao?”
Anh ta nhìn Ninh Tôn: “Tại sao Trì Uyên đánh anh?”
Chuyện này không biết nên giải thích thế nào.
Cố Tư không muốn nói.
Ninh Tôn cũng không muốn nói, anh ta im lặng hai giây, rồi hỏi Chương Tử Chi về Ninh Tiêu và Ninh Tương.
Chương Tử Chi là một sinh vật chỉ có cơ bắp, chủ đề lập tức được thay đổi, anh ta bắt đầu kể Ninh Tương bị anh ta tính kế như thế nào, sau đó Trang Lệ Nhã nổi giận với Ninh Tương như thế nào, còn không cho Ninh Tương đến công ty, để cô ta ở nhà tự cảnh tỉnh ra sao.
Anh ta nói rất nhiều, nhưng Cố Tư và Ninh Tôn đều không nghe vào được câu nào.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn, nhỏ giọng nói: “Tối qua, anh sao lại…”
Cô có vẻ xoắn xuýt, không nói hết câu, nhưng Ninh Tôn hiểu ý cô.
Vẻ mặt Ninh Tôn có chút ngượng ngùng: “Uống hơi nhiều!”
Hôm qua, anh ta uống quá nhiều, có lẽ là do quá vui mừng nên không kiềm chế tửu lượng của mình.
Nếu nói anh ta cố tình vào phòng Cố Tư thì chắc chắn là không phải.
Hôm qua lên lầu, vốn dĩ muốn đến phòng khách, nhưng anh ta cũng không biết tại sao lại vào phòng nhầm Cố Tư.
Buổi sáng tỉnh dậy, bản thân anh ta cũng rất sốc.
Cũng may quần áo của anh ta vẫn chỉnh tề, chỉ cởi áo khoác ngoài, không có gì khác.
Khi tỉnh dậy, Cố Tư đã không ở bên cạnh, điều này đã giúp hai người khỏi lúng túng.
Cố Tư vò đầu bức tóc, nghĩ đến Trì Uyên.
Buổi sáng, Trì Uyên đến, vào nhà được, có lẽ là do quên đóng cửa.
May mà Trì Uyên không đi thẳng lên lầu, nhìn thấy hai người trên giường.
Cục diện đó cũng coi như tốt đẹp rồi.
Cố Tư thở dài: “Chuyện này, chúng ta cho qua đi, sau này đừng nhắc tới nữa”
Ninh Tôn mím chặt miệng, nhìn Cố Tư chằm chằm hai giây rồi “ừ” một tiếng.
Ở chỗ Chương Tử Chi không bao lâu, Cố Tư nói không được khỏe, muốn về nhà.
Thực sự là cô không thoải mái, hôm qua uống quá nhiều, bây giờ cô cảm thấy đau dạy dày, đau đầu.
Trong lòng cũng đau.
Chương Tử Chi không biết chuyện gì: “Tôi lái xe đưa cô về”.
Cố Tư xua tay: “Không cần, tôi đón xe về được”.
Cô đứng dậy, rời đi cũng không có chào hỏi Ninh Tôn.
Về đến nhà, đứng nhìn phòng khách một lúc, Cố Tư không kìm được mà kêu lên.
Cảm thấy lồng ngực có chút hoảng loạn.
Kể từ hôm đó, Trì Uyên không liên lạc với Cố Tư nữa, cũng không có đến nhà của cô.
Trạng thái này của hai người, thật sự hơi giống như chiến tranh lạnh vậy.
Chỉ là hiện tại, phạm vi chiến tranh lạnh càng rộng lớn hơn.
Dù sao bây giờ cũng không bị hôn nhân ràng buộc, chiến tranh lạnh này có thể hiểu là ầm ĩ rồi chia tay.
Quả thực, Cố Tư được yên tĩnh vài ngày.
Hai ngày sau đó, khi cô đang học lái xe, cô nhận được điện thoại của bà cụ Trì.
Giọng nói của bà cụ rất nhiệt tình, thái độ cũng tốt hơn bao giờ hết, nói rằng bà muốn mời cô tới nhà ăn cơm.
Cố Tư ngạc nhiên, đang yên đang lành, sao lại mời cô ăn cơm?
Cố Tư đương nhiên từ chối, bà cụ thở dài: “Thật ra là bà cụ Nguyễn, muốn mượn chỗ của bà, mời con ăn bữa cơm.
Lần trước con giúp họ rút được quẻ tốt, nhà họ gần đây việc kinh doanh khởi sắc, liền muốn cám ơn con”.
Cố Tư cười: “Đừng cám ơn con, con đã nhận món đồ quý giá của họ rồi.
Hơn nữa, cái quẻ này, con chỉ là dựa vào may mắn, cũng không có tốn kém gì, không cần cám ơn”.
Bà cụ Trì thở dài: “Con nói vậy, nhưng bây giờ nhà họ Nguyễn người ta đã xem con là quý nhân, người ta nhiệt tình mời con như vậy, con không đến, A Tư, làm vậy không tốt lắm đâu”
Cố Tư che mặt nói: “Bà ơi, con thật sự..”
Bà cụ không cho cô có cơ hội nói hết câu, trực tiếp ngắt lời: “A Tư, bà nội thực sự cũng muốn gặp con, con không muốn tới thăm ta một chút sao?”
Tình thật mà nói, những người của nhà họ Trì, cô không muốn gặp bất kỳ ai, kể cả bà cụ.
Bây giờ đúng là bà cụ đối với cô rất tốt, nhưng là trước đây không có tốt với cô như vậy.
Thấy Cố Tư không lên tiếng, bà cụ vỗ tay nói: “Ngày mai đi, ngày mai bà bảo nhà bếp chuẩn bị.
Con đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm tâm sự một hôm nhé!
Cố Tư suy nghĩ một chút, ngày mai là ngày làm việc, chắc là Trì Uyên phải đến công ty.
Có thể sẽ không gặp phải Trì Uyên.
Vì vậy, sau khi do dự một lúc, cô “ừ” một tiếng: “Con sẽ đến vào buổi sáng, trễ quá không tiện đón xe ạ”.
Không biết bà cụ có nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Tư không, lập tức đồng ý: “Được rồi, buổi sáng con tới đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa, chiều ta để tài xế đưa con về”.
Cố Tư nói: “Được ạ!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Cô dựa vào chiếc xe bên cạnh, vẻ mặt không thoải mái chút nào.
Vào ngày hôm sau, Cố Tư cố ý lề mề đến gần trưa, cô cảm thấy đã trễ thế này, Trì Uyên chắc chắc đã rời khỏi nhà tổ.
Lúc này cô mới bắt taxi.
Quả nhiên Trì Uyên không có ở nhà tổ, bà cụ Nguyễn và bà cụ Trì đang ngồi ở không gian thoáng đãng trước tòa nhà chính.
Chiếc ghế đan bằng mây được mang đến đây, hai bà cụ không biết đang nói gì, cười rất vui vẻ.
Cố Tư bước đến, bà cụ Nguyễn nhìn thấy Cố Tư, bà cụ vịn ghế mây từ từ đứng lên: “Tiểu Tư đến rồi à?”
Cố Tư bước nhanh tới: “Chào bà!”
Bà cụ Nguyễn mỉm cười: “Ây yo, đứa nhỏ này đến rồi, chỉ còn đợi con thôi đấy!”
Cố Tư quay đầu nhìn bà cụ Trì: “Chào bà ạ!”
Bà cụ Trì gật đầu: “Con thay đổi cách xưng hô rồi, thay đổi nhanh thật đấy!”.