Cố Tư mím môi cười, không biết nên nói gì.
Bà cụ Trì đổi đề tài: “Đến đây, đến đây, vào nhà nói chuyện đi.
Buổi trưa, bên ngoài nắng to”
Cố Tư đỡ bà cụ Nguyễn vào phòng khách.
Bà cụ Nguyễn vẫn chưa biết chuyện xảy ra giữa Cố Tư và Trì Uyên, bèn hỏi Cố Tư thích ai, nếu được thì có thể gọi qua, bà cụ sẽ giúp cô kiểm định.
Cố Tư cười xấu hổ: “Anh ấy, anh ấy hơi bận”.
Bà cụ Nguyễn vỗ vỗ tay Cố Tư: “Tìm đàn ông thì phải cảnh giác một chút, nếu tìm không đúng người, đây chính là chuyện cả một đời”.
Cố Tư và bà cụ Trì nhìn nhau, mặt bà cụ Trì không được thoải mái.
Cố Tư này, cũng coi là tìm không đúng người đi, nếu không thì cũng không phải ly hôn rồi.
Ba người nói chuyện phiếm một lúc, bà cụ Nguyễn bắt đầu hỏi trong nhà Cố Tư có những ai.
Cô Tư do dụ một chút rồi nói: “Không còn ai, chỉ còn lại con thôi”.
Bà cụ Nguyễn sửng sốt: “Cha mẹ đều…”
Cố Tư gật đầu: “Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn rời đi”.
Bà cụ Trì chăm nhú nhìn Cố Tư, trước đây dường như bà cụ có nghe ông cụ Trì nói qua, cha mẹ Cố Tư đã bỏ trốn.
Tại sao chạy trốn, lúc đó không nói nhiều lắm.
Cố Tư mỉm cười: “Không sao, một mình con cũng rất tốt, hiện tại một mình con no đủ, trong nhà không thiếu thốn, rất thoải mái”.
Bà cụ Nguyễn có vẻ đau lòng, nắm lấy tay Cố Tư mãi không buông.
Chủ đề này không tốt lắm, bà cụ Trì liền quay người chuyển sang nói chuyện khác.
Ba người ở đây cười cười nói nói, không khí lúc sau đã tốt hơn rất nhiều.
Mãi cho đến khi nhà bếp nói có thể ăn cơm.
Bà cụ Trì được người làm đỡ đứng lên: “Nào, chúng ta vào bàn ăn lai nói tiếp”.
Cố Tư đỡ bà cụ Nguyễn đứng dậy, chỉ là vừa mới đứng dậy, chưa đi được bước nào, bên kia Trì Uyên đã trở về.
Anh sải bước đi vào: “Bà ơi, hôm qua con có một tài liệu đặt ở…”
Vốn dĩ anh có chút nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy Cố Tư, lập tức đứng ngay tại chỗ.
Vẻ nghiêm túc trên gương mặt của anh đã biến thành lạnh lùng.
Cố Tư quay nhìn nơi khác, sợ cái gì sẽ gặp cái đó, làm sao lại gặp chuyện thế này, quái quỷ!
Trì Uyên cũng quay nhìn chỗ khác: “Nhà có khách sao?”
Bà cụ Trì “a” một tiếng: “Bà cụ Nguyễn đến chơi, nói là muốn cùng A Tư ăn một bữa cơm”.
Trì Uyên gật đầu: “Hôm qua, con để quên một tài liệu ở nhà, bà có trông thấy không?”
Bà cụ nói: “Có nhìn thấy một cái, bà cất trong phòng làm việc”
Trì Uyên “ừ” một tiếng, đi lên lầu, một lúc sau cầm một tập tài liệu đi xuống.
Bà cụ Trì mở miệng: “Đúng lúc ăn cơm, cùng ngồi xuống đi”.
“Không được, công ty còn có việc, con đi trước đây”.
Trước khi đi, Trì Uyên có chào hỏi qua bà cụ Nguyễn một chút, trừ lúc bước đến có nhìn qua Cố Tư một chút, còn lại từ đầu tới cuối không nhìn Cố Tư lấy một lần.
Cố Tư nghiêm mặt, mãi đến khi Trì Uyên rời đi mới thở phài nhẹ nhõm.
Thế này mới thật sự tốt.
Bà cụ Trì có vẻ hơi thất vọng, mời Cố Tư và bà cụ Nguyễn vào phòng ăn.
Cố Tư ngàn tránh vạn tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi, may mà chỉ là một lần giáp mặt mà thôi.
Lúc ăn cơm, tâm trạng của Cố Tư hơi bị ảnh hưởng một chút.
Giống như lúc bà cụ Nguyễn hỏi thăm chuyện người nhà, mất hồn mấy lần.
Bữa cơm này không được thoải mái lắm, cứ luôn ngồi sát như vậy, cho đến lúc cơm nước xong xuôi, Cố Tư cảm thấy bụng vẫn còn trống không.
Thậm chí cô còn không biết mình đã ăn gì.
Bà cụ Nguyễn chưa thật sự bình phục, đầu óc không tốt lắm.
Cộng thêm ăn cơm rất no, bây giờ cảm thấy có chút buồn ngủ.
Bà cụ Trì vội vàng gọi người đỡ lên lầu nghỉ ngơi.
Cố Tư đứng dậy nói: “Con cũng nên đi rồi, cửa hàng còn nhiều việc phải làm”.
Bà cụ Trì nhìn Cố Tư, thở dài:”Đứa nhỏ này, đến cùng vẫn xem chúng ta là người xa lạ!”
Cố Tư chỉ mỉm cười, nhưng thực sự, đối với người nhà họ Trì, cô không có thân quen lắm.
Sau khi tạm biệt bà cụ, Cố Tư đi về phá nhà đỗ xe.
Bà cụ đã sắp xếp tài xế đưa cô về.
Kết quả, cô lên xe, từ nhà tổ nhà họ Trì đi ra chưa được bao lâu thì có một chiếc ô tô trên đường.
Chiếc xe nằm ngang, chắn giữa đường đi.
Tài xế từ từ dừng lại, Cố Tư hạ cửa kính xe xuống, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết ngay đó là xe của Trì Uyên.
Trì Uyên cũng mở cửa sổ xe, tay cầm một điếu thuốc khoác bên lên cửa sổ.
Anh không nhìn Cố Tư, nhưng là xe đang nằm ngang, cũng không có ý định dời đi.
Tài xế gọi một tiếng cậu chủ, Trì Uyên giống như là không nghe thấy.
Cố Tư biết Trì Uyên chặn cô thế này, là để xác định cô thực sự chạy đến đây.
Mới đầu Cố Tư tưởng rằng chặn một lúc, Trì Uyên sẽ rút lui, vì dù sao anh còn phải đi làm
Một lúc sau, điếu thuốc thứ hai được Trì Uyên châm lên, ánh mắt của anh cũng không hề nhìn qua đây.
Tài xế quay lại nhìn Cố Tư:”Cô Cố, hình như cậu chủ đang đợi cô”.
Không cần anh ta nói, Cố Tư cũng nhận ra điều đó.
Cô ngẫm nghĩ rồi đẩy cửa xe đi xuống.
Đi gần lại một chút cô mới nhìn thấy, bên cạnh Trì Uyên có rất nhiều tàn thuốc.
Anh chàng này không có hút, chỉ kẹp như vậy cho nó tự cháy.
Cố Tư đứng ở một bên:”Trì Uyên, anh nhường đường một chút” Trì Uyên chậm rãi quay lại: “Em đến đây làm gì?”
Lời nói này khiến người nghe hơi khó chịu.
Cô tới đây, còn không phải là do ý của bà cụ Trì sao, bằng không, cho là cô tình nguyện đến đây à!
Cố Tư xấu hổ:”Đây là lần cuối cùng, yên tâm, sau này sẽ không đến nữa” Trì Uyên khịt mũi, lái xe sang một bên.
Nhưng khi Cố Tư quay trở lại xe kia, anh lại nói:”Lại đây!”
Cố Tư phớt lờ anh ấy, đi qua mở cửa xe, còn chưa kịp lên xe, cái tên yêu ma trẻ con kia lại đem xe chắn ra giữa đường
Được lắm, Cố Tư bật cười, đóng sập cửa xe lại, đi về phía xe của Trì Uyên.
“Ghế phụ” Trì Uyên mở miệng.
Cố Tư lặng lẽ thu tay đang chạm vào cửa sau xe.
Nén cơn tức giận, cô đi qua, mở cửa ghế phụ lên xe.
Lúc này Trì Uyên mớ hài lòng, đạp ga, vo-lăng bị đánh chết, quẹo gấp.
Sau đó, tốc độ của xe dần tăng nhanh.
Cố Tư cũng không có sợ hãi, không nói gì.
Cuối cùng, trên đường cái, có nhiều xe, nên xe của Trì Uyên mới chạy chậm lại.
Quả thực, mấy ngày không gặp, Cố Tư đã nhuộm tóc, phần đuôi tóc hơi sáng, trông chững chạc và quyến rũ.
Người phụ nữ này, vẫn như trước đây, luôn đặc sắc.
Trì Uyên mỉm cười: “Xem ra mấy ngày nay, em và Ninh Tôn rất vui vẻ”
Cố Tư quay đầu lại, vẻ mặt rất lãnh đạm: “Mắc mớ gì đến anh!”
Trì Uyên vểnh khóe miệng:”Quan tâm em một chút, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, em sống tốt, tôi mới có thể yên tâm”
Cố Tư cười ha ha:”Vậy anh có thể yên tâm rồi, tôi cùng với Ninh Tôn rất tốt”
Trì Uyên khóe miệng từ từ nghiêng xuống:”Ừ, tôi cũng đoán thế”.
Đến khi xanh phía trước bật sáng, Cố Tư nói thẳng:”Đi thôi, đưa tôi đến nơi sớm một chút, chúng ta sẽ được giải thoát sớm một chút”.
Trì Uyên đạp chân ga, vẫn nhắc lại đề tài vừa rồi:”Có phải trước đây em đã thích Ninh Tôn rồi, là do tôi không nhìn ra phải không?” Cố Tư dựa lưng vào ghế:”Nói tôi làm gì, nói một chút về anh và Tùy Mị đi, hai người gần đây chắc là quan hệ rất tốt, bị chụp ảnh đến mấy lần còn gì”.
.