Cố Tư nén giọng nói, “Tối qua là anh đưa tôi về phải không?”
Trì Uyên ở bên kia một lúc cũng không thấy âm thành gì, lờ mờ có thể nghe thấy có ai đó đang nói chuyện ở phía sau.
Có lẽ là đang họp.
Cô nhắm mắt, “ Thôi được rồi, chờ anh có thời gian rồi nói tiếp.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại, sau đó qua ngồi lên ghế sô pha có chút sững sờ.
Sim điện thoại vẫn còn ở đây, cảm thấy có lẽ là Ninh Tôn đưa về mới đúng.
Cứ thế chờ một lúc, điện thoại của Trì Uyên không thấy gọi lại, Cố Tư ngẫm nghĩ liền gọi xe qua bên chỗ Chương Tự Chi.
Ninh Tôn bây giờ không ở nhà họ Ninh nữa, thỉnh thoảng sẽ ở bên câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Lúc Cố Tư qua bên đó, Chương Tự Chi vẫn chưa ngủ dậy.
Là người phục vụ đi gọi anh ta dậy, anh ta đi chân đất, mặc quần ngủ đi ra, “ Sao thế, sớm như vậy là đã đến à.”
Cố Tư hỏi anh ta có biết Ninh Tôn đang ở đâu không, cô lấy sim điện thoại ra, nói là Ninh Tôn làm rơi ở cửa nhà.
Chương Tự Chi ngạc nhiên, “ Ninh Tôn làm rơi ở cửa? Điện thoại đâu?”
Cố Tư thở dài, “ Điện thoại bị vỡ rồi.”
Chương Tự Chi vò đầu bứt tóc, “ Tối hôm qua A Tôn say lắm, anh ta ngủ ở đâu, tôi cũng không rõ lắm, tối qua lúc sau tôi trực tiếp về thẳng đây, hay là lát nữa tôi bảo người đi tìm anh ta, có lẽ không sao đâu.”
Cố Tư vẫn không yên tâm cho sự an toàn của Ninh Tôn, anh ta trước kia ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đều không có việc gì, bây giờ ở địa bàn nhà mình rồi thế nào cũng không thể phát sinh chuyện lớn gì.
Thấy bộ dạng của Chương Tự Chi như vậy, việc tối qua, anh ta cũng đầy một mặt bối rối nên không hỏi gì nữa.
Cố Tư cũng không ở bên này quá lâu, cất sim điện thoại đi, cô liền đi đến cửa hàng.
Mạnh Sướng đang bận rộn ở đó.
Cố Tư đến, “ Tối qua mấy giờ bọn em về.”
Mạnh Sướng tối qua không uống, “ 10 giờ hơn, sau đó phát hiện không thấy chị đầu, đi ra tìm chị, sau đó cũng không chơi nữa.”
Cố Tư vẫn không nhớ ra được sau khi mình đi vệ sinh đã phát sinh chuyện gì.
Mạnh Sướng nói tiếp, “ Lúc đó nhân viên phụ vụ nói là chị bị Trì Uyên dẫn đi rồi, Ninh Tôn trực tiếp đuổi theo, cái anh đó, dọa em một trận, không biết chuyện vẫn nghĩ là phát sinh chuyện lớn gì cơ.”
Cố Tư he he, “ Có lẽ là sợ Trì Uyên đánh chị khi chị không tỉnh táo.”
Sau ngày hôm đó, Ninh Tôn là chứng kiến Trì Uyên suýt chút nữa đã động thủ với cô.
Cô cũng bận rộn cùng Mạnh Sướng một lúc, điện thoại của Trì Uyên gọi tới.
Anh nói anh đang ở nhà Cố Tư.
Cố Tư ngạc nhiên, “ sao anh lại chạy qua đó, gọi điện thoại là được rồi, còn qua đó làm cái gì.”
Trì Uyên cười, “ Em đang ở đâu, về đi, anh ở cửa nhà em rồi.”
Cố Tư nhìn thời gian, vừa hay là thời gian nghỉ trưa.
Cô thực ra không muốn gặp Trì Uyên lắm, thấy rằng lần trước đã nói rất rõ ràng rồi.
Hơn nữa việc ồn ào ngày hôm đó, cô vẫn còn nhớ, nghĩ lại liền thấy tức giận.
Những tối qua Trì Uyên lại đến đón cô về nhà, cảm giác có lẽ như nhận một chút tình người của đối phương.
Thế nên ngẫm nghĩ Cố Tư vẫn ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Cố và Mạnh Sướng tạm biệt nhau, ra cửa gọi xe về nhà.
Trì Uyên có ở cửa nhà cô đâu, lúc cô về đến nhà, Trì Uyên đã ngồi lên ghế trong phòng khác, đang xem tivi.
Con ngươi mắt Cố Tư như muốn rơi ra ngoài, “ Anh làm sao có thể vào được nhà.”
Trì Uyên đưa tay chỉ lên lầu trên, “ Từng nói với em rồi, cửa ban công cũng phải đóng vào, em xem em đi, là không nghe lời.”
Cố Tư vốn dĩ vẫn vẫn muốn lúc nhìn thấy Trì Uyên sẽ nói với anh một lời cảm ơn.
Kết quả như vậy, cảm ơn cái đếch gì nữa.
Cô xụ mặt, đi tới ngồi đối diện Trì Uyên, “ Tối qua anh đưa em về à? Có làm gì với em không đó?”
Trì Uyên cười, “ Sao thế, thất vọng à? Muốn anh làm gì với em thì cứ nói thẳng, anh bây giờ có thể phối hợp.”
Cố Tư cau mày, “ Anh nên giữ lại chút mặt mũi đi.”
Cô lại hỏi, “ Tối hôm qua, anh có gặp Ninh Tôn không?”
Trì Uyên ngạc nhiên, “ Ninh Tôn, sao lại hỏi câu này?”
Cố Tư nghĩ đến đây, “ Điện thoại của Ninh Tôn tối qua bị vỡ vụn trước cửa nhà em, có phải do anh làm không, có phải anh đã ra tay với Ninh Tôn không?”
Qua hai giây sau Trì Uyên mới nói, “ Anh ở trong mắt em là người như vậy.”
Đúng vậy, chính xác, lần trước lúc ở trên lầu hai, đã đánh Ninh Tôn một đòn, mấy ngày sau đó các vết bầm mới hết.
Trì Uyên thở hắt ra một hơi đằng mũi, “ Không động tay, yên tâm đi, anh và Ninh Tôn thực ra đã nói chuyện lại rồi.”
Lời này vô lý, Cố Tư mới không tin được.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, mím môi mãi sau mới nói, “ Thái độ của anh hôm nay vẫn là tốt, ngày hôm đó quả thực lợi hại.”
Trì Uyên khống chế không được, giọng lại mang theo chút chế giễu, “ Anh lợi hại bằng em không?”
Ngày hôm đó không tốt đẹp gì, nhưng cuối cùng chẳng phải anh vẫn bại trận đó thôi.
Cả mấy ngày hôm nay hai người cũng không liên lạc gì, ngày của người phụ nữ này trôi qua vẫn *phong sinh thủy khởi, người mà thấy toàn thân gò bó, khó chịu, vẫn chỉ có mỗi anh.
*phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc
Trì Uyên bây giờ có lẽ đã nhìn rõ rồi.
Loại người như Cố Tư, đối với cô ấy chỉ có thể nhẹ nhàng, cứng rắn là không được.
Nếu lại cứng như vậy, cũng không lại được với cô.
Cô trước kia nghe lời biết bao, bây giờ lại ương ngạnh bấy nhiêu, anh là không thể giữ được cô nữa.
Trì Uyên nhớ lại bộ dạng của Ninh Tôn tối hôm qua, có một thứ cảm giác như báo được thù vậy.
Dường như tất cả những bực bội nhận được ở đây ngày hôm đó đã được trút bỏ.
Anh nói, “ Cố Tư, chúng ta lập lại hòa bình, đừng cãi nhau nữa có được không.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Trì Uyên đặt mình xuống và nói chuyện với người khác như vậy.
Cố Tư cười, “ Em trước nay cũng không muốn cãi nhau với anh, em cũng lười cãi nhau với anh, là anh tự mình quá đáng.”
Trì Uyên không muốn nói đạo lí, chỉ gật gật đầu, “ Rồi rồi rồi, là anh sai, là anh sai.”
Dù sao hôm qua cũng đã tận dụng được rồi, bây giờ miệng lưỡi chịu thiệt cũng không sao hết.
Cố Tư cảm thấy lời mình đã nói hết, nhưng trên thực tế cũng không có chuyện gì đặc biệt muốn nói với Trì Uyên nữa.
Cô đứng lên, “ Được rồi, em không còn việc gì nữa, anh có thể đi được rồi.”
Trì Uyên cười, “ Nấu cho anh một bát mì nhé, buổi trưa anh chưa ăn gì cả, coi như công tối qua anh đã đưa em về.”
Cái người này, không cần mặt mũi nữa chỉ có không lần và vô số lần.
Bây giờ Trì Uyên đang hướng về vô số lần mà phát triển rồi.
Cố Tư vẫn đứng ở chỗ cũ trừng mắt nhìn Trì Uyên, quay người đi vào phòng bếp.
Nấu mì quả thực rất đơn giản, sáng cô cũng ăn mì, nguyên liệu trong nhà đều có.
Trứng gà, thịt bò và rau xanh, là tiêu chuẩn trong mì của cô nấu.
Trong tủ lạnh có dưa muối do cô tự làm, lấy ra một ít, cùng mang đến phòng ăn.
Trì Uyên đi qua cúi đầu nhìn, có chút thấy quen thuộc.
Cố Tư ngồi đối diện, nhắn tin cho Chương Tự Chi, hỏi đã tìm thấy Ninh Tôn chưa.
Chương Tự Chi rất nhanh đã gửi tin nhắn trả lời đến.
Anh ta nói Ninh Tôn bây giờ đang ở cùng chị ba Chương, đang thương lượng về bản demo, có thể là một vài chi tiết cần đàm phán.
Chương Tự Chi nói đã hỏi Ninh Tôn rồi, Ninh Tôn nói không biết là điện thoại bị rơi, còn nghĩ rằng là bị rơi mất.
Cả quá trình ăn cơm, Trì Uyên và Cố Tư không nói lời nào.
Trì Uyên rất nể mặt, ăn hết bát mì, thậm chí là nước cũng uống hết.
Lúc đặt đũa xuống, anh nấc lên, nói một câu, “ Rất lâu rồi chưa ăn no như vậy.”
Cố Tư cười, “ Sao thế, nhà họ Trì bây giờ đến ăn cơm cũng không cho anh ăn no ư.”
Cô đứng lên định dọn dẹp bát đũa, kết quả Trì Uyên nhanh hơn một bước, “ Để anh.”
Anh cầm bát đũa đi, đặt trong máy rửa bát.
Sau đó quay đầu lại, Cố Tư ngồi lên ghế sô pha, bắt chéo chân, vẫn còn đang nhắn tin.
Kỳ thực đang nhắn tin với ai, Trì Uyên cũng đoán ra được.
Anh đi đến đứng dựa vào cửa bếp, “ Tên cửa hàng của em, thực ra rất khó nghe.”
Cố Tư cười, ánh nhìn vẫn đặt trên điện thoại, “ Không thích ah, không thích cũng phải chịu, cũng không phải là mở cửa hàng cho anh.”
Trì Uyên cười, cô nương này nói năng càng ngày càng khó nghe, có điều dường như chỉ khó nghe với một mình anh thôi.
Anh lúc này làm như cô là đang đối xử đặc biệt với anh là được rồi.
Trì Uyên nhìn thời gian, “ Anh phải đi đây, cửa ban công em nhớ đóng vào.”
Cố Tư chỉ ừ một tiếng, không có phản ứng gì khác.
Trì Uyên cuối cùng nhìn cô một cái, không biết có phải lý do là tối qua lăn lộn hay không.
Bây giờ Cố Tư đang ngồi đó một cách uể oải, thực ra cũng không có gì khác so với lúc bình thường, nhưng Trì Uyên vừa nhìn thấy sự quyến rũ trong cô ấy.
Không phải là dáng dấp của một cô gái mà là của người phụ nữ mới đúng.
Anh thở dài không phát tiếng, cảm thấy lồng ngực rung động mạnh.
Trì Uyên ra cửa, lên xe, lấy điện thoại ra, bên trong có tin nhắn Phương Tố gửi tới.
Nói là lâu rồi không cùng ăn cơm, muốn cùng ăn với anh một bữa.
Anh quả thực là mấy ngày rồi không gặp Phương Tố.
Nghĩ rồi trả lời tin nhắn là được, sau đó nói buổi tối sẽ liên lạc lại.
Ở bên kia Phương Tố đọc tin nhắn xong, cười, quay đầu ra lại nhắn tin cho Tùy Mị.
Tùy Mị đang ở trong văn phòng, vừa ăn cơm xong, còn đang nghỉ ngơi, nhìn thấy tin nhắn Phương Tố gửi tới liền cười.
Cô trả lời một mặt cười, nói cảm ơn.
Bên Phương Tố lập tức trả lời một câu: Người một nhà, cảm ơn cái gì mà cảm ơn..