Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Lại Từ Đầu 2



Cố Tư cười, Chương Tử Chi nói điều này có phần sống động.

Cô “ừ” một tiếng: “Nếu anh nói vậy thì có lẽ là vậy”.

Thật sự, đối với Phương Tố, Cố Tư cũng không đặc biệt tò mò, nhưng người phụ nữ này trước đây đã không ít lần khiến cô khổ sở.

Một năm kia ở nhà họ Trì, bị bà ta bắt nạt, còn nhiều hơn cuộc sống mà Cố Tư trải qua trong hai mươi năm cộng lại.

Mặc dù rõ ràng đã tự nhủ với bản thân rằng không muốn có bất kì quan hệ nào với Phương Tố, nhưng trong lòng Cố Tư vẫn không thể kiềm chế được.

Cô nói: “Anh có thể giúp tôi điều tra một chút, thử xem mẹ của Trì Uyên đến bệnh viện tìm ai, dò hỏi tình hình của ai không?”
Chương Tử Chi cười ha ha lên: “Cô nhìn xem, quả nhiên cô và tôi là cùng một loại người.

Yên tâm đi, tôi đã cho người đi thăm dò rồi, không đợi cô tò mò, chính tôi cũng rất muốn biết”
Cố Tư cũng cười ha ha: “Được rồi, vậy thì tôi yên tâm, tôi chờ tin tức của anh”.

Chương Tử Chi vẫn muốn nói đến chuyện nhà họ Ninh, anh ta khiến cho Ninh Tiêu phải nhập viện, cảm thấy giống như đã đánh thắng một trận lớn vậy, cứ nhắc đi nhắc lại.

Cố Tư không xua tan được nhiệt huyết của anh ta, đành đặt điện thoại sang một bên, tự mình đi nấu cơm, thình thoảng trả lời anh ta một câu.

Nói chuyện một hồi, đoán chừng là đã cạn lời, anh ta hỏi Cố Tư đang làm gì
Giọng của Cố Tư lười biếng: “Tôi đang nấu cơm, anh không nghe thấy tiếng vòi nước sao?”
Chương Tử Chi dừng lại: “Cô làm nhiều một chút, tôi đi qua, bây giờ tôi qua ngay”.

Không cho Cố Tư có cơ hội để phản bác, Chương Tử Chi trưc tiếp cúp điện thoại.

Cố Tư đảo mắt, tiếp tục nấu cơm.

Nhưng Chương Tử Chi chưa đến, Trì Uyên đã đến trước rồi.

Cố Tư không nhìn rõ ai đến, liếc khóe mắt thấy có người bước vào phòng khách, cô nghĩ là Chương Tử Chi, liền nói: “Đến phòng ăn chờ một chút, xong ngay đây”.


Trì Uyên đi tới, đứng dựa vào khung cửa: “Đoán được tôi sẽ đến đây sao?”
Cố Tư bị hù đến run lên, quay đầu nhìn Trì Uyên: “Sao anh lại tới đây?”
Nụ cười trên mặt Trì Uyên dần dần nhặt đi: “Không phải đợi tôi sao? Em đang đợi ai?”
Cố Tư im lặng một chút: “Anh đến nhà tôi làm gì, còn chuyện gì muốn nói sao? Mau nói đi, nói xong thì đi nhanh đi”.

Trì Uyên khoanh tay, cảm thấy da mặt của mình thật sự rất dày.

Lúc trước anh không phải thế này, từ trước đến nay đều là người ta mong chờ anh không buông.

Lần đầu tiên, anh bị xua đuổi thế này, còn là người tương đối kín tiếng.

Trì Uyên nói thật: “Tôi tới chỉ muốn nhìn em một chút”.

Cố Tư cười khúc khích: “Nhìn tôi làm gì? Tôi có gì tốt đẹp để nhìn?”
Trì Uyên thở dài, lặp lại lời nói của Cố Tư: “Phải rồi, em có gì tốt đẹp để nhìn”.

Nhưng không nhìn thấy sẽ nghĩ đến cô, không nhìn thấy sẽ ngứa ngáy trong lòng, không nhìn thấy cả người sẽ rất dằn vặt.

Bây giờ nhìn thấy rồi, trái tim dường như mới được đặt xuống, nhưng ngay sau đó cũng không gọi là thoải mái, mà là khó chịu.

Ánh mắt của người phụ nữ này nhìn anh quá lạnh lùng, thậm chí là có chút cáu kỉnh.

Đây không phải là điều anh thích.

Cô ấy nên giống như trước đây, trông thấy anh sẽ vui vẻ, trông thấy anh sẽ nở nụ cười.

Cô Tư mang thức ăn đến phòng ăn.

Trì Uyên dựa vào một bên nhìn theo hành động của cô.


Loại cảm giác này, nghĩ kỹ một chút, hơi giống như ngày ly hôn.

Ngày hôm đó, anh ngồi trong phòng làm việc rất lâu, cơ bản là thời gian anh hẹn gặp Cố Tư ở cục dân chính đã trôi qua.

Nhưng anh vẫn ngồi trong văn phòng, rối như tơ vò.

Đã dự định ly hôn từ lâu rồi, trước khi kết hôn đã nghĩ đến, nhưng đi đến bước này, anh cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không nở.

Đến khi Cố Tu dọn thức ăn xong, Chương Tử Chi mới đến.

Anh ta bước vào, nhìn thấy Trì Uyên cũng ở đây, sững sờ: “Ồ, anh cũng ở đây à, nhìn xem, thật là trùng hợp, đang chuẩn bị dùng bữa.

Đến đây, đến đây, cùng ăn nào!”
Chương Tử Chi một chút khách sáo cũng không có, giống như đây là nhà của anh ta.

Trì Uyên nhìn Chương Tử Chi, thở phào một hơi, nhìn Cố Tư: “Người em đợi là Tự Chi à?”
Cố Tư xấu hổ: “Muốn ăn cơm thì tự mình đi lấy bát đũa.”
Chương Tử Chi nhiệt tình hơn so với Cố Tư, nhanh chóng đi vào nhà bếp, cầm lấy bát đũa giúp Trì Uyên: “Đến đây, đừng khách sáo!”
Cố Tư nhìn Chương Tử Chi, có chút bất lực.

Chương Tiểu Gia sao lại không am hiểu nhân tình thế sự thế này! Một chút cũng không nhận ra, cô cùng chồng cũ lui tới thân thiết rất là không hợp lý.

Chương Tử Chi ngồi xuống, bắt đầu nói về nhà họ Ninh.

Anh ta giống như vừa nghĩ ra, liền nhắc đến: “Lần trước tôi xử lý hai chị em kia, chính là nhờ A Uyên giúp đỡ, mang người kia đến trước mặt lão già Nình Bang, khiến cho hai chị em kia không có cách nào giảo biện.

A Uyên, anh làm như thế, là vì Cố Tư sao?”
Trì Uyên ngước lên nhìn Cố Tư, Cố Tư không nhìn anh mà chỉ cắm mặt ăn cơm.

Anh “ừ” một tiếng: “Đúng vậy!”

Chương Tử Chi cười cười: “Tôi biết ngay mà! Hai cái tên khốn nạn nhà họ Ninh kia đã phách lối từ lâu rồi, anh cũng không có xử lý hai người bọn họ.

Về sau đột nhiên lại ra tay, chắc chắn là do khi đó Tiểu Tư bị thương, khiến anh không vui”
Trì Uyên không nói gì.

Chương Tử Chi luyên thuyên không dứt: “Vậy nên, hai người nói thử xem, giữa hai người vì sao lại ly hôn? Tôi nghĩ mãi không ra”
Cố Tư ngảng đầu nhìn Chương Tử Chi: “Có nhiều chuyện anh không hiểu đâu, ăn cơm nhanh đi, sao lại nói nhiều như vậy?”
Chương Tử Chi sững sờ: “Sao vậy? Hôm nay tâm trạng không tốt à? Thường ngày cô không có đối với tôi thế này”.

Cố Tư nói thẳng: “Ừ, tâm trạng không tốt”.

Chương Tử Chi hơi tò mò: “Tôi đã nói nhiều chuyện vui vẻ như vậy, sao tâm trạng của cô vẫn không tốt thế!”
Trì Uyên ở bên cạnh mở miệng: “Trông thấy tôi, ảnh hưởng đến tâm trạng”.

Anh vẫn biết điều đó.

Suốt thời gian đó, Cố Tư đều xụ mặt, về sau một câu cũng không nói.

Ăn cơm xong, đã qua giờ làm việc ở công ti nhà họ Trì.

Trì Uyên cũng không ở đây lâu, chào hỏi Cố Tư Chương Tử Chi xong thì rời đi.

Anh lái xe đến công ty, bước vào sảnh, đã nhìn thấy Tùy Mị ở quầy lễ tân.

Trì Uyên nhíu mày, đi tới: “Sao vậy?”
Nhìn thấy Trì Uyên trở về, Tùy Mị liền nở nụ cười: “Không có gì, vừa rồi anh không có ở đây, tôi cùng họ nói chuyện một chút, khi nào anh về thì nói cho tôi biết”.

Trì Uyên nhìn xung quanh, thấy hai hộp quà đặt trên quầy lễ tân.

Anh nhìn Tùy Mị: “Sao vậy, hôm nay đến có việc gì sao?”
Vẻ mặt Tùy Mị bình thản: “Không có gì quan trọng, tôi vừa ra ngoài gặp khách hàng, tiện đường đi ngang qua, trên xe có danh sách cung cấp hàng hóa, nên tôi mang đến cho anh, đã đưa nó cho Tử Thư”.

Trì Uyên nói được rồi.

Tùy Mị ngẫm nghĩ: “Bên trong danh sách, tôi có đánh dấu một số thương hiệu nên cân nhắc, tôi nói với anh một chút, danh sách này hơi phức tạp, yêu cầu về vật liệu hơi nhiều.


Nếu có gì không rõ, anh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”.

Đợi Trì Uyên gật đầu, Tùy Mị mỉm cười: “Vậy tôi đi trước đây, anh lên đi”
Trì Uyên đứng ở đó, nhìn Tùy Mị rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía quày lễ tân: “Đây là đồ của cô Tùy tặng?”
Hai cô gái ở quầy lễ tân hơi căng thẳng: “Đúng vậy, chúng tôi đã từ chối, cô Tùy nói chỉ là món quà nhỏ, ép chúng tôi nhận”.

Trì Uyên không có ý trách hai người họ, gật đầu nói: “Quà nhỏ thì không sao.

Nếu lần sau là quà đắt tiền, các cô không tiện từ chối thì gọi Tử Thư đến”.

Hai cô gái lễ tân vội vàng gật đầy: “Vâng, hiểu rồi!”
Trì Uyên xoay người đi vào thang máy.

Lên lầu trở về phòng làm việc, trên bàn có một văn kiện, Trì Uyên nhìn qua, có lẽ là Tùy Mị gửi đến.

Anh nhìn sơ một chút rồi đặt nó sang một bên.

Ăn hơi no, bây giờ anh cảm thấy hơi buồn ngủ.

Thực sự anh hiếm khi cảm thấy như vậy.

Trì Uyên xoa xoa xương chân mày, dựa vào ghế, chưa kịp nghỉ ngời vài phút, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.

Người bước vào là Trì Cảnh.

Trên tay Trì Cảnh có một tập tài liệu, mang đến để Trì Uyên ký tên.

Trì Uyên cầm lấy tài liệu, trực tiếp nói: “Tôi nghe nói tối nay cậu đi xem mắt phải không?
Trì Cảnh dừng một chút mới nói: “Đúng vậy!”
Trì Uyên mỉm cười, ký vào tài liệu: “Hi vọng cậu mọi việc được suông sẻ”.

Trì Cảnh nhìn chằm chằm Trì Uyên, anh nói: “Chỉ là ứng phó một chút thôi, tôi không tin vào chuyện xem mắt”
Khóe môi Trì Cảnh như có ý cười, nhưng lại không rõ ràng: “Tôi vẫn muốn chờ xem, thứ vốn dĩ nên thuộc về tôi, cuối cùng có thật sự thuộc về tôi hay không”.

Trì Uyên dừng lại, nhìn Trì Cảnh chằm chằm..


Nhấn Mở Bình Luận