Trì Uyên sửng sờ, anh chưa nghe nói về điều này.
Gần đây, Trì Chúc về nhà rất muộn, anh cũng không để ý là do việc của công ty hay việc riêng.
Một lúc sau, Trì Uyên “ừ” một tiếng: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sẽ hiểu rõ mình đang làm gì”.
Bà cụ liền cười: “Con thế này, dường như là không muốn quản chuyện của ba con, xem ra là bà nghĩ nhiều rồi”.
Trì Uyên thở dài: “Bản thân con còn không thể giải quyết được mớ hỗn độn của chính mình, làm gì còn mặt mũi mà đi quản chuyện người khác”.
Bà cụ dựa vào lưng ghế: “Chuyện của con, so với ba con, dễ giải quyết hơn nhiều”.
Một lát sau Trì Uyên mới cười ha ha: “Con cảm thấy chuyện của con thật phiền toái”.
Cố Tư càng ngày càng trở nên lý trí hơn, ánh mắt nhìn anh cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Đây là điều không tốt chút nào.
Trì Uyên lái xe đưa bà cụ về, thay quần áo, sau bữa trưa ở nhà thì trở về công ty.
Cấp dưới của anh gọi điện thoại tới, nói rằng Ninh Tôn đã được cô ba Chương đón đi, bắt đầu khóa huấn luyện kín.
Trì Uyên ngồi xuống, mỉm cười: “Được rồi, tôi biết rồi”.
Anh cúp điện thoại, đặt điện thoại xuống, sau đó mỉm cười.
Cô ba Chương quả nhiên là thuộc phái hành động, anh chỉ vừa đề xuất, bên kia nhanh như vậy đã thực hiện rồi.
Chậm lại một lúc, Trì Uyên bắt đầu bận rộn.
Bỏ lỡ thời gian suốt buổi sáng, buổi trưa bận rộn mãi không hết việc.
Bận rộn khiến thời gia trôi qua hơi nhanh.
Đến giờ tan làm, Tử Thư đến chào hỏi, Trì Uyên mới chậm rãi dần.
Anh nhìn thời gian trên máy tính, rồi xoa xoa xương lông mày: “Cậu đi trước đi, tôi còn chút việc, làm xong sẽ về”.
Tử Thư gật đầu: “Đừng làm muộn quá, công việc không bao giờ hết được”.
Trì Uyên đợi Tử Thư đi khỏi, lại cầm một ít tài liệu, bắt đầu so sánh với các con số trên máy tính.
Một lúc sau, cửa văn phòng được mở ra.
Trì Uyên cũng không nhìn: “Có chuyện gì? Hồ sơ, trực tiếp đặt xuống là được”.
Kết quả ngoài cửa truyền đến tiếng cười.
Trì Uyên sửng sờ, quay đầu nhìn sang, sau đó nhíu mày: “Sao cô lại ở đây”.
Tùy Mị vẫn cong cong khóe miệng, nhưng giọng nói trầm xuống: “Trong lòng không được thoải mái lắm, đến trò chuyện với anh, cảm thấy có chuyện cần phải giải thích với anh một chút”.
Cả hai đều hiểu rõ tại sao trong lòng không thoải mái, muốn giải thích chuyện gì.
Cách làm của Trì Uyên hôm qua, đúng là khiến Tùy Mị hơi khó xử.
Trì Uyên đặt đồ trên tay xuống, đặt hai tay trên đùi: “Chuyện ngày hôm qua, không phải do cô, là do tôi rất bận, có việc nên đi trước”.
Tùy Mị đi đến, ngồi trên ghế đối diện với Trì Uyên: “Tôi không biết dì sẽ làm vậy.
Tôi nghĩ trải qua chuyện lần trước, dì cũng đã bỏ cuộc.
Cho nên hôm qua, thực sự tôi rất áy náy, đã khiến anh khó xử rồi phải không?”
“Không có gì” Trì Uyên cười: “Không có gì khó xử cả, cũng không phải chuyện gì to tát”.
Xem ra dáng vẻ của Tùy Mị đúng là rất xấu hổ: “Sau này nghĩ lại, nếu hôm qua bị người ta nhìn thấy, rồi lại bị phát tán ra, sẽ rất ảnh hưởng đến công ty của hai chúng ta, tôi đã không suy nghĩ cẩn thận.
Nếu lần sau dì lại hẹn tôi, tôi sẽ liên lạc trước với anh, hỏi thăm tình hình bên anh một chút”.
Trì Uyên nói: “Không cần, không cần phiền phức như vậy”.
Anh đoán chừng trong một thời gian ngắn, sẽ không cùng với Phương Tố ra ngoài ăn cơm.
Tùy Mị mang một món quà nhỏ đến, trông giống như cái được tặng cho quày lễ tân, bao bì trông cũng gần giống.
Cô ta đưa nó cho Trì Uyên: “Đây là quà khách hàng đã đưa cho tôi, gửi tới một lô, tôi thấy rất tốt, sẵn tiện đưa cho anh một cái”.
Trì Uyên cũng không hỏi đó là gì, chỉ nói cám ơn.
Tùy Mị đem đồ đặt lên bàn, dựa lưng vào ghế ngồi: “Dì đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng rất thích tiếp xúc với dì.
Có thể trước đó chúng ta đã từng đính hôn, nên dì vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nếu không để tôi dành thời gian giải thích với dì một chút”.
Thái độ của Trì Uyên rất thản nhiên: “Không cần giải thích, mẹ của tôi, bình thường không chịu nghe ai khuyên cả”.
Tùy Mị gật đầu: “Đúng vậy, dì hơi cố chấp.
Thực ra trước đây tôi đã khuyên bà ấy rất nhiều rồi, nhưng tôi cảm thấy không có tác dụng”.
Trì Uyên không muốn nói đến chuyện này.
Sau khi suy nghĩ, liền mang danh sách cung ứng hàng hóa lần trước Tùy Mị đưa tới: “Vừa hay cô đang ở đây, cái này có chút không được rõ ràng, muốn hỏi cô một chút”.
Tùy Mị nhanh chóng đi về phía bàn làm việc: “Ở đâu? Để tô xem”.
Tùy Mị đến gần, mùi hương hoa Nhài liền truyền tới.
Trì Uyên khong thích cái mùi này cho lắm, hơi nhíu mày, cũng không để lộ ra ngoài.
Tùy Thanh xem qua danh sách rồi bật cười: “Chỗ này đánh dấu quả thực có chút phiền phức.
Để tôi cho anh xem ghi chú trong danh sách này”.
Cô ta lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh cho Trì Uyên xem.
Trì Uyên nhìn lướt qua: “Cô gửi bức ảnh này qua cho tôi đi, tôi có thể tự xem được”
Tùy Mị dừng lại nói: “Tôi không nhớ tới cái này, quên cung cấp cho anh”.
Trì Uyên không có phản ứng dư thừa nào, dường như cái gì cũng không phát hiện.
Tùy Mị vội vàng gửi danh sách được ghi chú rõ ràng cho Trì Uyên, trong lòng hơi thấp thỏm.
Cô ta giữ lại phần ghi chú toàn bộ, chỉ là muốn có cơ hội tiếp xúc với Trì Uyên một chút.
Còn phần đưa cho Trì Uyên, đúng là rất lộn xộn, hầu hết mọi người đều không hiểu được.
Tùy Mị âm thầm thở dài, sau đó chuyển đề tài: “Đúng rồi, sức khỏe của ông cụ Phương đã tốt hơn chưa? Tôi nghe dì nói mấy ngày trước thân thể ông cụ không ổn lắm.
Thời gian gần đây, dì ấy phải trả về chăm sóc”.
Thân thể ông cụ Phương đúng là có chút vấn đề, còn không phải do bị Phương Tố chọc tức sao.
Trì Uyên ngẫm nghĩ: “Gần đây đã khá hơn một chút, nhưng vẫn cần có người bên cạnh chăm sóc, mẹ của tôi không yên tâm giao cho người giúp việc, nên tự bà ấy đi qua”.
Tùy Thanh thở dài: “Con người mà, lớn tuổi sẽ có một chút bênh vặt, cũng không có gì đáng lo, ông nội của tôi trước đó…”
Cô ta đột ngột dừng lại, chớp chớp mắt, rồi cười lên.
Trì Uyên biết cô ta muốn nói cái gì.
Lúc trước khi anh đi từ hôn, ông cụ Trì cũng tá hỏa, đổ bệnh mất mấy ngày.
Trì Uyên lúc đó cũng nhận được tin tức.
Khi đi Trì Chúc còn nói muốn để Trì Uyên đến nhà thăm hỏi một chút.
Chính bà cụ đã ngăn cản, nói rằng trong trường hợp này, Trì Uyên đến cửa m chỉ làm cho tình hình càng thêm tồi tệ.
Tốt hơn là xem như không biết chuyện này.
Tùy Mị bĩu môi: “Thôi, anh còn bận việc, tôi không quấy rầy nữa”.
Vẻ khó xử vẫn hiện trên mặt cô ta, lúc này đứng dậy chào tạm biệt, giống như không biết làm thế nào phá vỡ sự bối rối này.
Trì Uyên nói: “Được rồi, đi thong thả, tôi không tiễn cô, ở đây còn nhiều việc”.
Tụy Mị đứng lên: “Không cần tiễn, anh cứ làm việc trước đi”.
Cô ta mỉm cười, từ phòng làm việc của Trì Uyên quay người bước ra ngoài.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Trì Uyên từ từ biến mất.
Biểu hiện của anh trở nên phức tạp, cặp mắt hơi híp lại.
Bên kia, Tùy Thanh bước ra từ văn phòng, cho đến khi đi vào thang máy, mới thu lại biểu hiện trên mặt.
Cô ta “xùy” một cái.
Bật cười.
Trước đây, cô ta ghét nhất là loại người trong ngoài không đồng nhất, hiện giờ cô ta lại trở thành loại người mà mình ghét nhất Thật là mỉa mai!.
Tùy Mị bước ra từ công ty nhà hi Trì, cô ta quay đầu nhìn lại toàn nhà văn phòng công ty nhà họ Trì, có chút không kiềm chế được mà lẩm bẩm vài câu: “Trì Uyên à Trì Uyên! Tại sao trong lòng anh, tôi phai giả tạo như vậy!”
Đương nhiên Trì Uyên không biết trong lòng Tùy Mị nghĩ gì, làm xong việc, liền lấy điện thoại ra.
Trong vô thức, anh nhìn qua trang cá nhân của Cố Tư.
Lúc gần tối, Cố Tư đã đăng một bức ảnh tự sướng, cô ấy đứng tại cửa của cửa hàng, nắng chiều rực rỡ của hoàng hôn soi rọi trên khuôn mặt cô, cô nhìn ống kính cười cong mi mắt.
Bốn chữ trên tấm biển của cửa hàng rất bắt mắt KHÔNG QUÊN HOÀI NIỆM.
Mấy chữ này, thật khiến người ta xa cách!.