Cảnh sát tới rất nhanh, đến nơi họ bắt đầu hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Quá trình diễn ra thật sự quá đơn giản, đơn giản đến nỗi Cố Tư không biết nói gì mới tốt.
Sau đó chỉ có thể cho cảnh sát xem hình ảnh trên camera.
Chương Tự Chi chỉ vào người mặc bộ đồ màu đen nói: “người này chúng tôi không hề quan biết, người này luôn quanh quẩn trước cửa phòng riêng của chúng tôi, chắc chắn là âm mưu từ lâu rồi, bây giờ bạn chúng tôi bị bọn chúng bắt đi, cũng không biết sẽ bị đối xử như thế nào”
Cảnh sát xem xong camera, còn chưa kịp nói tiếp theo sẽ làm thế nào thì Trì Uyên đã tới.
Trì Uyên chạy thẳng đến đây, đi đến phòng riêng trước, kết quả Cố Tư không ở đó, anh lại chạy tới phòng giám sát.
Cố Tư nhìn thấy Trì Uyên thở hổn hển đi tới, có chút ngạc nhiên: “anh sao vậy, sao gấp gáp dữ vậy.”
Trong điện thoại Tử Thư cũng vẫn chưa nói xong thì Trì Uyên đã ngắt máy, phóng thẳng đến đây.
Anh bước đến liền nắm lấy vai Cố Tư, trên dưới nhìn qua một lượt: “em sao vậy, em xảy ra chuyện gì rồi”
Tử Thư đứng bên cạnh, thấy Trì Uyên như thế, thực ra có chút bất lực.
Anh ta nói trước: “sếp, lúc nãy anh gấp quá, chưa kịp nghe tôi nói hết, tôi nói bên chỗ Cố Tư xảy ra chuyện, không phải Cố Tư xảy ra chuyện, mà là Mạnh Sướng bạn của cô ấy, anh vội vàng quá”
Nghe thấy Tử Thư nói như vậy, Trì Uyên mới nhẹ nhõm: “dọa anh một trận, anh cứ tưởng là em bị làm sao”
Cố Tư gỡ tay Trì Uyên ở trên vai xuống: “Mạnh sướng bị người ta bắt đi rồi, nếu như anh có mối quan hệ, điều tra giúp tôi xem chuyện gì ”
Trì Uyên nhìn thấy cảnh sát đang ở đây, liền biết sự việc có chút phức tạp.
Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói với Cố Tư: “em tới phòng riêng đợi anh, chỗ này anh xử lý, không sao đâu, yên tâm đi”
Cố Tư cũng không biết làm sao, nghe Trì Uyên nói vậy, cô cũng tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chương Tự Chi đi tới nắm lấy vai Cố Tư: “đi thôi, về phòng riêng trước, bọn anh ở đây sẽ giải quyết được sự viêc ”
Ánh mắt của Trì Uyên dừng lại trên tay của Chương Tự Chi một chút.
Con người Chương Tự Chi tùy tiện, Trì Uyên cũng không để tâm quá nhiều.
Cố Tư cũng biết bản thân không giúp được gì, cô nghĩ một chút: “các anh ở đây giải quyết được thì báo ngay cho tôi”
Trì Uyên biết cách làm việc với cảnh sát hơn Chương Tự Chi, biết cách đưa ra manh mối.
Chương Tự Chi có lẽ bị ám ảnh do việc bị lục soát nhà, lần nào nhìn thấy những người thực thi pháp luật này, anh ta đều dựng gai ốc khắp người.
Trì Uyên bảo anh ta quay về phòng riêng cùng với Cố Tư
Chương Tự Chi cũng không nói thêm gì, cũng không muốn nhìn thấy những người này, quay người đi cùng Cố Tư.
Bên phía phòng riêng còn có người Chương Tự Chi đưa tới, có điều bây giờ chắc chắn là không thể chơi được nữa rồi.
Hai người đó ngồi im lặng trong phòng riêng chờ đợi.
Cố Tư về đến phòng riêng, liền ngồi xuống ghê sô pha, gục đầu.
Không biết là tại sao, cô luôn cảm thấy sự việc lần này của Mạnh Sướng hình như có liên quan tới cô.
Mối quan hệ của Mạnh Sướng rất đơn giản, trước đây cô ấy có nói, cô ấy cũng không có bạn bè gì, gia đình hơi nghiêm khắc, bình thường cũng không hay ra ngoài.
Mấy lần ra ngoài chơi buổi tới, đều là Cố Tư gọi cô ấy.
Cố Tư không thể nghĩ ra, một cô gái đơn thuần như vậy lại có kẻ thù.
Người đó rõ ràng là đã tính toán trước, có lẽ là do bản thân mình liên lụy tới Mạnh Sướng.
Càng nghĩ như vậy, trong lòng cô càng khó chịu.
Chương Tự Chi trở về phòng riêng, liền gọi điện thoại cho một số người.
Đương nhiên đều là yêu cầu đi điều tra là ai đã đưa Mạnh Sướng đi.
Camera ở cửa quán KTC có thể nhìn thấy biển số xe, nhưng có lẽ là biển số giả.
Ra ngoài làm những chuyện như này, làm sao có thể dùng biển số thật.
Cố Tư cũng không phải đợi quá lâu, Trì Uyên và Tử Thư liền đi tới.
Trên mặt Trì Uyên nhìn không ra vấn đề gì, nói rằng đã cho người đi tìm.
Bên phía cảnh sát cũng đã phát động lực lượng tìm kiếm, tin chắc rằng rất nhanh sẽ có kết quả.
Ở đây không thể chơi được nữa, Tử Thư liền đi tới: “chúng ta về trước, chỗ này ồn ào quá, về nhà đợi tin tức là được”
Mấy người thu dọn một chút rồi ra ngoài lấy xe, tất cả đều đến nhà của Cố Tư.
Dù sao cô cũng ở một mình, tới đó là tốt nhất.
Cố Tư về đến nhà, ngồi xuống ghế sô pha chờ đợi.
Chương Tự Chi tự đi tới phòng bếp đun nước nóng cho Cố Tư.
Cố Tư cầm cốc nước trên tay và chậm rãi nói: “hôm nay Mạnh Sướng mặc quần áo của em, quần áo của bọn em cùng kích cỡ, vì thế cô ấy không về nhà thay quần áo, đến thẳng nhà em, chọn một bộ cho của em cho cô ấy ”
Trì Uyên, Chương Tự Chi và Tử Thư đều quay người nhìn Cố Tư
Cố Tư không nhìn bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào bình trà trên bàn nói tiếp: “bọn em đi taxi, lúc nửa đường, tài xế có hỏi bọn em một câu, có phải đã đắc tội với ai không, lúc đó em vẫn chưa phản ứng lại, chỉ nói không có, sau đó đến KTV, lúc xuống xe tài xế còn dặn bọn em, nói nhất định phải chú ý an toàn”
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư: “ý của em là, người đó đi theo em cả đoạn đường?”
Trì Uyên cũng mở lời: “ý em nói là, người đó vốn dĩ muốn nhằm vào em, sau đó nhầm thành Mạnh Sướng?”
Cố Tư nhắm mắt lại: “em cũng không biết có phải do em nghĩ nhiều không, nhưng nghĩ lại một lượt, em nghĩ là như vậy mọi chuyện mới hợp lý”
Trì Uyên nhìn chằm chằm Cố Tư, nếu như thật sự nhằm vào Cố Tư
Vậy có lẽ là người lúc trước Cố Tư đắc tội, nhưng cô đắc tội cũng chỉ có vài người
Anh đứng dậy: “tôi đi gọi 1 cuộc điện thoại”
Anh đi ra ngoài sân, trực tiếp gọi điện thoại cho Phương Tố.
Phương Tố nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói còn có chút vui vẻ: “A Uyên, sao con lại gọi cho mẹ vậy, sao thế?”
Trì Uyên dừng lại vài giây mới nói: “có việc muốn hỏi mẹ, hi vọng mẹ có thể nói thật với con”
Giọng nói của anh nghiêm túc đến mức Phương Tố đột nhiên im lặng,nụ cười lúc trước cũng không còn: “A Uyên, sao vậy, giọng nói của con nghiêm trọng vậy”
Trì Uyên hít sâu một hơi: “có phải mẹ lại tìm người đối phó với Cố Tư”
Phương Tố A lên một tiếng: “cái gì vậy, mẹ tìm người đối phó với Cố Tư? Cố Tư nói với con như vậy sao?”
“Không phải” Trì Uyên nói, “bên chỗ Cố Tư xảy ra chuyện, con chỉ muốn biết có phải là mẹ không, mẹ nói thật với con”
Phương Tố im lặng rất lâu, Trì Uyên cũng không vội, cứ vậy chờ đợi.
Một lúc lâu sau Phương Tố mới cười nhẹ: “Trì Uyên, trong lòng con, người phụ nữ đó quan trọng hơn cả mẹ phải không, người đầu tiên con nghi ngờ là mẹ, có phải sau này cô ta xảy ra chuyện, con cũng đều nghi ngờ là mẹ làm?”
Trì Uyên không muốn nghe những lời đó: “con chỉ hỏi có phải mẹ làm không, bây giờ cảnh sát đã tiếp nhận rồi, nếu như đúng là mẹ, bay giờ con còn có thể can thiệp, giải quyết sự việc, sẽ không ảnh hưởng đến mẹ, nếu như không phải vậy thì tiếp tục điều tra ”
Phương Tố nghiêm túc nói từng chữ: “không phải mẹ”
“Được, vậy con sẽ không can thiệp nữa” Trì Uyên nói xong liền tắt máy.
Phương Tố nói không phải, Trì uyên cảm thấy thật sự là không phải.
Anh có thể cảm nhận được sự tức giận của Phương Tố trong cuộc điện thoại vừa rồi.
Phương Tố không hề nói dối về việc của Cố Tư nếu như là bà ấy làm, bà ấy chắc chắn sẽ ngẩng đầu thú nhận và cảm thấy mình không làm gì sai.
Trì Uyên bỏ điện thoại xuống, nhưng nếu không phải là Phương Tố thì có thể là ai.
Tính tình của Cố Tư đúng là có chút không tốt, nhưng quan hệ của cô cũng không rộng.
Cũng không đễ dàng đắc tội với ai.
Trì Uyên cau mày, cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
Trì Uyên và Chương Tự Chi cả đêm đều ở lại phòng khách nhà Cố Tư.
Tử Thư về trước, ngày hôm sau còn phải làm việc.
Trì Uyên có lẽ không thể đi làm đúng giờ, anh ấy phải làm việc thay.
Cố Tư ở trong phòng, cả đêm cũng đều không ngủ, cứ vậy mà chờ đợi.
Sáng ngày hôm sau, cảnh sát gọi tới nói đã tìm được Mạnh Sướng..