Trì Uyên nhanh chóng ra ngoài.
Có thể tại vừa nãy anh lau người quá vội, còn chưa lau khô tóc.
Khi anh ra ngoài, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước.
Mặt Trì Uyên lạnh thấu xương, vừa nhìn là biết tâm trạng không tốt.
Anh đi từ phòng mình đến thang máy, cảm giác chỉ vài bước chân đã đến nơi.
Kết quả thang máy đang ở tầng dưới.
Anh mất kiên nhẫn ấn nút thang máy.
Trì Uyên vẫn luôn nhíu mày trong lúc chờ đợi.
Sau khi đi thang máy xuống dưới tầng, anh ra khỏi khách sạn và chạy thẳng về phía bờ biển.
Bây giờ trên bờ biển vẫn có từng nhóm người tốp năm tốp ba đi với nhau.
Buổi tối, bên này không sáng lắm, có người thật sự không nhịn được mà ôm hôn nhau.
Trì Uyên chủ yếu nhìn những người này.
Kết quả anh nhìn mấy đôi đều không thấy Cố Tư.
Anh liếm vào hàm răng của mình.
Nếu không phải trước lúc ông cụ mất, anh đã nhiều lần hứa sẽ chăm sóc tốt cho Cố Tư cả nửa đời sau.
Anh sẽ chẳng thèm ra ngoài vào lúc này đâu.
Trì Uyên vừa nghĩ vừa đi về phía bờ biển xa hơn.
Thật ra Cổ Tư đang đứng cùng người ca sĩ trên bờ biển, hóng gió biển và nói chuyện.
Người ca sĩ này là một người lang thang.
Anh ta đã đi qua rất nhiều nơi, nói thấy chỗ nào tốt thì ở lại.
Bao giờ chán sẽ đổi chỗ khác.
Cổ Tư khoanh tay, “Sao anh không chịu ổn định?”
Ca sĩ mỉm cười, “Có lẽ tại tôi chưa gặp được người nào có thể khiến tôi ổn định được.”
Anh ta quay đầu nhìn Cổ Tư, “Cô thì sao? Người vừa rồi thật sự là anh cô à?”
Cổ Tư lắc đầu, “Không phải.
Đó là một người bạn.
Anh ấy tới đây để làm việc.
Tôi tới đây…
Cô cúi đầu cười, “Xem như chữa thương đi.
Tôi vừa ly hôn.”
Cô thật sự rất muốn tìm một người nói chuyện, rất muốn trút hết tâm sự.
Người ca sĩ rõ ràng hơi bất ngờ, nhìn Cố Tư một lát, “Tôi thấy cô còn rất trẻ, không ngờ đã kết hôn rồi.”
Anh ta nói xong lại hỏi, “Sao cô lại ly hôn? Do cãi nhau à? Hay có ai phạm phải sai lầm không thể tha thứ?”
Cổ Tư lắc đầu, “Không, không ai sai cả.
Đơn thuần là anh ấy không yêu tôi, cho nên tôi cần gì phải cứ nằm lấy không buông chứ? Anh nói đúng không?”
Cô quay đầu nhìn người ca sĩ và mỉm cười.
Anh ta lập tức nghẹn lời.
Người ca sĩ cầm đàn ghi-ta suy nghĩ một lát mới nói, “Hay tôi hát cho cô nghe nhé.
Tôi không giỏi an ủi người khác.”
Cố Tư nhớ tới bài tình ca tiếng Anh mà ca sĩ này vừa hát trong quán bar, cô còn rất thích đấy.
Vì vậy cô gật đầu, “Được.”
Bên cạnh có tảng đá ngầm lớn.
Người ca sĩ ngồi xuống và thử âm, sau đó bắt đầu vừa đàn vừa hát.
Cổ Tư đứng bên cạnh, vẫn nhìn ra biển.
Gió biển thổi qua làm mái tóc của cô tung bay.
Thật ra phần lớn tiếng hát của người ca sĩ đều bị gió cuốn đi.
Cổ Tư không nghe được bao nhiều nhưng trong lòng tự nhiên thấy khó chịu.
Cuộc đời cô đã trải qua rất nhiều chuyện mà nhiều nhất là chuyện phiền lòng.
Nhưng cô chưa từng khóc.
Cô không phải là một người giỏi dùng nước mắt để biểu đạt cảm xúc.
Chỉ là bây giờ, chẳng biết tại sao cô lại không thể kìm nén được cảm xúc của mình.
Cổ Tư lau mắt nhưng vẫn cười, “Thật là… tôi sao vậy? Mắt hơi khó chịu.”
Người ca sĩ nhìn cô, tiếng hát thoảng dừng lại rồi tiếp tục vang lên.
Trì Uyên qua đây thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cổ Tư đứng bên bờ biển, ôm mặt và hơi cúi người xuống.
Cô vốn gầy yếu, trông như vậy lại càng thấy nhỏ bé hơn, mơ hồ có chút đáng thương.
Trì Uyên tự động lãng quên người đàn ông bên cạnh.
Cố Tư chắc đang khóc, bờ vai run rẩy.
Nhưng tiếng khóc đều bị gió biển át đi.
Trì Uyên không bước tới ngay mà chỉ đứng gần đó nhìn.
Người ca sĩ này hát xong một bài, suy nghĩ một lát mới đứng lên, bước tới sát bên cạnh Cố Tư, “Tôi chẳng có gì để lau nước mắt cho cô.
Hay tôi cho cô mượn tay áo dùng tạm vậy?”
Anh ta đưa tay qua.
Cố Tư lau mắt nhưng vẫn còn có thể cười được, “Không sao, gió biển thổi khô cho tôi rồi.”
Ca sĩ nhìn cô một lát rồi thở dài.
Cố Tư chỉnh lại tóc và xoay người, “Tâm tình tôi bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, bài hát của anh…”
Cô đứng yên, nhìn Trì Uyên đứng cách đó không xa.
- ---------------------------.