Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Phương Tố trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, bà ta biết Tùy Mị tại sao lại gọi điện tới, chắc chắn là đã nhìn thấy mấy tin tức đó trên mạng.

Bà ta thở dài, lần thứ nhất không nhấc máy, nhưng Tùy Mị lại tiếp tục gọi lần thứ hai.

Phương Tố nhắm mắt, nói với đôi vợ chồng già, “ Con nghe điện thoại đã.”
Sau khi nói xong, bà ta nghe máy, giọng cười, “ Ô, Mị Mị à, con sao lại nhớ ra mà gọi điện cho bác vậy, sao thế, có chuyện gì thế.”
Giọng điệu này của Phương Tố không khác gì so với trước đây, Tùy Mị ở bên đó ngạc nhiên một lát.

Giọng cô ta có chút thấp, “ Dì à, dì xem tin tức chưa.”
Phương Tố liền biết chắc chắn là vì điều này.

Bà ta cười he he, “ Chưa xem, sao vậy.”
Phương Tố có lẽ cảm thấy nói qua điện thoại không được hay cho lắm, sau đó vẫn nói, “ Dì ơi, dì bây giờ có thời gian không, chúng ta gặp mặt đi, con có chuyện muốn nói với dì”.

Phương Tố ngẫm nghĩ rồi đồng ý.

Bà ta bây giờ không muốn về nhà họ Phương cho lắm, mấy người nhà họ Phương, có lẽ bây giờ đều ở nhà đợi bà về.

Bà ta thực sự không tình nguyện đối mặt với mấy người đó.

Phương Tố trực tiếp đồng ý, sau đó nói nhỏ với lái xe ở bên cạnh, “ Dừng ở ngã tư phía trước đi, tôi có chút chuyện cần xử lý.”
Bà cụ nhà họ Phương dựa lưng lên ghế, “ Đó là Tùy Mị phải không.”

Phương Tố ừ một tiếng, cúi đầu đặt điện thoại, sau đó lại nghe thấy bà cụ nhà họ Phương nói, “ Con với cô ta không nên thân thiết làm gì, thân phận của hai người, gần gũi quá sẽ không tốt cho lắm.”
Phương Tố ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn bà cụ, bà cụ không nhìn bà ta, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày như cau lại.

Bây giờ sự việc ở trên mạng đang được chuyền đi rất ghê gớm, tiếp theo đó, bà ta cũng không biết phải làm sao, mới có thể khiến dư luận dịu lại.

Ý của nhà họ Trì bên đó nói là sẽ công bố chuyện ly hôn của hai người ra bên ngoài.

Bà cụ nhà họ Phương cảm thấy sau khi công bố chuyện này ra ngoài, Phương Tố và Trì Chúc có lẽ sẽ không thể có khả năng nữa.

Tính cách của Phương Tố như vậy, lại muốn tìm một người khác có tính cách tốt như Trì Chúc quả là điều không thể.

Trên thế giới này, cũng chỉ có một Trì Chúc đó mới có thể chịu đựng được bao nhiêu tật xấu của bà ta.

Phương Tố kiềm chế ánh mắt, “ Con rất thích Mị Mị, tốt hơn con bé Cố Tư đó cả ngàn lần, người nhà Mị Mị dạy dỗ tốt mới không giống con bé Cố Tư đó, cái con nha đầu quê mùa, cơ bản không phù hợp với A Uyên.”
Ông cụ ngồi ở ghế phụ trước, là không chịu nổi khi nghe Phương Tố nói vậy, “ Trì Uyên thích người như thế nào, có liên quan gì đến con, bản thân con hoàn toàn không hiểu điểm này lại còn khiến người khác lo lắng, con có thể bớt bớt lại không.”
Phương Tố ngay lập tức liền ngậm miệng lại, bà ta không dám đấu khẩu với ông cụ, bởi vì ông cụ có thể sẽ không nuông chiều bà ta.

Lái xe đã dừng xe ở ngã tư phía trước, Phương Tố mở cửa xe đi xuống.

Bà cụ vẫn nói thêm một câu với bà ta, “ Nghe ta đi, giữ khoảng cách với Tùy Mị một chút, con đó, ngày nhỏ được chúng ta chiều đến hư, sau này lại gặp Trì Chúc, lại được Trì Chúc nuông chiều, có rất nhiều việc đều không biết suy nghĩ, con tự mình nghĩ đi, ta nói với con bản thân ta cũng thấy mệt quá.”
Bà cụ nói xong liền thu lại ánh mắt, nói với lái xe, “ Chúng ta đi thôi.”
Lãi xe chầm chầm lái xe đi, Phương Tố ở bên vệ đường một lúc mới đưa tay vẫn một chiếc xe.


Giữ khoảng cách với Tùy Mị, chẳng lẽ muốn và ta tạo mối quan hệ tốt đẹp với Cố Tư?
Thật là, mấy người này, đều bị bộ dạng của Cố Tư lừa rồi.

Cố Tư ngay cả mẹ chồng còn dám động tay chân, chỉ cần dựa vào việc này, cả đời này của bà ta đều không thể tiếp nhận Cố Tư.

Phương Tố gọi taxi chở đến một quán cà phê, Tùy Mị đã ngồi chờ ở đó.

Phương Tố tiến vào vẫn cười, “ Hơi bị tắc đường một chút, nên đến hơi muộn.”
Biểu tình của Tùy Mị rất nghiêm túc, cô ta nhanh chóng đứng dậy, “ Dì à, dì có sao không.”
Phương Tố giả vờ bình tĩnh, “ Không sao, ta thì có thể có chuyện gì được chứ.”
Tùy Mị lấy điện thoại ra, mở ra, trên màn hình vừa hay là hình ảnh lộn xộn trong bệnh viện mà Phương Tố có mặt ở đó.

Hiện trường có chút lộn xộn, Phương Tố vừa khóc vừa nói ngắt quãng, có điều vẫn nghe rõ đại ý.

Phương Tố chăm chăm nhìn video trên mặt cố gắng trấn tĩnh giữ biểu cảm, “ Việc này cũng không có gì, không phải chuyện lớn gì cả.”
Tùy Mị lấy điện thoại cất đi, nhìn Phương Tố, “ Dì à, dì thực sự đã ly hôn rồi sao?”
Con người Phương Tố, mặc dù nhiều thông tin về việc Trì Uyên và Cố Tư ly hôn bà cung cấp cho Tùy Mị là không chính xác, nhưng không phải vì thế mà bà chủ động nói dối.

Con người bà ta, dĩ nhiên nói dối không giỏi cho lắm, bà ta đưa ra một tin không đúng, có điều đó chỉ là những phán đoán chủ quan của bà ta.

Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Tùy Mị, bà ta không có cách nào dùng sự phán đoán chủ quan của mình mà tìm cớ che đây.


Vì vậy Phương Tố mím môi bặm lợi gật đầu, “ Đúng vậy, ta và ba của Trì Uyên ly hôn rồi.”
Nói xong câu này, Phương Tố còn không thêm nói thêm, “ Nhưng mà hôm nay trong bệnh viện hỗn loạn như vậy không phải là do ta làm trò, mấy người đó gây khó dễ cho ta, nên ta cũng gây khó dễ cho họ, bây giờ chuyện thành ra như vậy, bên nhà họ Trì đang nghĩ cách đối phó với tên đàn ông cặn bã này.

Bà ta vén tóc, “ Nhưng thực ra, ly hôn thì cũng ly hôn rồi, còn có thể sao được nữa, tuổi này, ai rời xa ai còn sống không nổi ư,ta không có được Trì Chúc, ngày tháng ta trải qua vẫn êm đềm.”
Tùy Mị nhìn Phương Tố một cách chăm chú.

Chẳng trách lúc trước mỗi lần cô nhắc đến chuyện muốn đến nhà tổ thăm Phương Tố, Phương Tố đều tìm mọi lý do để từ chối.

Sau đó thành thật nói là bà luôn sống ở nhà họ Phương, nhớ lại lúc đó, có lẽ đã ly hôn rồi.

Cô ta vốn dĩ muốn lợi dụng quan hệ của Phương Tố, tạo dựng quan hệ tốt với nhà họ Trì, sau này dễ tiếp xúc với Trì Uyên biết bao.

Bây giờ Phương Tố như này…
Phương Tố căn bản không chú ý đến biểu cảm của Tùy Mị, còn ở đó mơ mộng nói Trì Chúc sẽ đến tìm bà ta giải hòa, bà ấy thậm chí còn không nghĩ đến điều đó.

Còn nói ly hôn Trì Chúc, bà ta muốn tìm người khác lúc nào cũng được, chắc chắn đều tốt hơn Trì Chúc cả trăm lần.

Lời này vừa nghe, chính là người không can tâm đang tự an ủi mình.

Tùy Mị không nói gì nữa, cứ để Phương Tố bên đó huyên thuyên mãi không ngừng.

Thực ra trong lòng Phương Tố rất phẫn nộ, vừa nãy ở nhà họ Trì, thái độ của Trì Chúc và bà cụ nhà họ Trì có chút kiên quyết, nói là muốn công bố chuyện ly hôn này ra ngoài.

Phương Tố biết, chuyện này được truyền ra ngoài, bà ta một chút mặt mũi cũng không còn.

Hai ông bà cụ nhà họ Phương cũng hi vọng chuyện này có thể chậm lại nhưng bên nhà họ Trì có lẽ đã cân nhắc rồi, đã đưa ra quyết định rồi.


Trong lòng Phương Tố thấy khó chịu nhưng cái gì cũng không làm được, chí có thể cố gắng hết sức để làm cho bản thân thấy thoải mái.

Bà ta nói mãi hồi lâu mới phát hiện ra Tùy Mị một câu cũng không nói.

Phương Tố nhìn Tùy Mị, “ Mị Mị, con sao thế?”
Tùy Mị cười cười, không nói gì.

Phương Tố nghĩ nghĩ rồi nói, “ Có điều con yên tâm, chuyện của con với Trì Uyên, ta vẫn bênh vực cho con, sau này ta vẫn sẽ giúp con tạo cơ hội gặp Trì Uyên,ta á, luôn chỉ coi một mình con là con dâu thôi.

Tùy Mị bây giờ đã không nghe lọt mấy lời kiểu này nữa.

Lời này của Phương Tố, không biết đã lừa cô bao nhiêu lần rồi, có điều khoảng cách giữa cô và Trì Uyên trước nay một chút tiến triển cũng không có.

Phương Tố luôn nói là đang giúp cô nhưng trước nay đều không giúp được gì hết.

Tùy Mị nhíu chặt lông mày, “ Dì à, dì và chú Trì, giữa hai người là không có khả năng nữa sao ạ, có phải là nhất thời xúc động mới xảy ra chuyện này.”
“ Cái gì mà nhất thời xúc động, không phải không phải, ta á, ta sớm đã cảm thấy ông ấy không đúng rồi, rất nhiều năm trước, ông ta với người đàn bà đó đã cấu kết làm bậy, ta đoán, nhiều năm như vậy, họ chưa từng dừng lại, loại đàn ông này, con nói ta vẫn còn cần ông ta làm gì.”
Tùy Mị cười miễn cưỡng, “ Như vậy sao.”
Vừa hay lúc này điện thoại của Tùy Mị đặt ở một bên vang lên, cô nhanh chóng nhấc máy.

Bên đó nói gì cũng không nghe rõ lắm, chỉ có thể nghe được Tùy Mị ừ ừ hai tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Cô nhìn Phương Tố, “ Dì ơi, bên công ty con có chút chuyện, con đã bớt thời gian ra ngoài, bây giờ con cần mau chóng về bên đó.”
Phương Tố cái gì cũng không nghi ngờ, “ Được, đi đi, công việc quan trọng.”
Tùy Mị cầm lấy đứng lên, nhìn cũng không thèm nhìn Phương Tố, “ Vậy chúng ta có thời gian rảnh thì liên lạc sau vậy.”.


Nhấn Mở Bình Luận