Cố Tư không thèm nhìn đến Phương Tố.
Lúc trước cô muốn xem Phương Tố rơi vào cảnh khó khăn, chỉ với những chuyện cũ bà ta làm, sớm muộn gì cũng gặp phải rắc rối.
Nhưng cuộc sống bây giờ của bà ta thực sự không tốt cho lắm, Cố Tư nghĩ cứ như vậy thôi.
Cô cảm thấy mình cũng không vui vẻ đến vậy, cuộc sống của cô vẫn như thế, cũng không có vì Phương Tố mà thay đổi gì.
Ngày nào cô cũng bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian quan tâm Phương Tố như thế nào chứ.
Phương Tố ngồi đó một lúc, không đợi Cố Tư xong việc, bà dã đứng dậy rời đi.
Mạnh Sướng đi tới dọn bàn, rồi nói với Cố Tư, “Bà ấy không uống chút nào cả, một ngụm cũng không uống.”
Cố Tư mỉm cười, “Có thể đoán trước được mà.”
Phương Tố vẫn là một người sĩ diện, sẽ không dễ dàng gì mà nhận món gì từ cô.
Như thế này càng tốt, có lẽ sau này bà ta sẽ không đến đây nữa.
Từ chỗ Cố Tư, Phương Tố đi ra ngoài, nhưng bà thực sự không có nơi nào để đi cả.
Nhà họ Phương cho bà thuê một căn nhà, tuy không nói mấy lời khó nghe mấy, nhưng hầu như là ý chỉ bà ra ngoài sống riêng, để không làm tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Phương.
Mấy ngày gần đây, bà đã ở một mình rồi.
Mấy ngày nay dư luận bùng nổ một chút, bà ở nhà buồn chán suốt mấy ngày.
Nhưng trên thực tế, bà đã gọi cho rất nhiều người, nhưng không ai nhấc máy cả.
Dường như trong một khoảng thời gian, tất cả mọi người đã từ bỏ bà ta vậy.
Phương Tố đứng ở ven đường một lúc, sau đó kêu một chiếc taxi.
Bà nói địa chỉ công ty của nhà họ Tùy và muốn đi qua xem thử.
Suốt đường đi, Phương Tố đều đang nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Bên phía nhà họ Trì đã nói rõ rằng bà ta và Trì Chúc đã ly hôn, và hai người không có liên quan gì đến nhau.
Nhân tiện cũng giải thích rằng Trì Chúc không liên quan gì đến người phụ nữ đó.
Phương Tố không tin lời giải thích này, nhưng bây giờ, dù tin hay không, bà dường như không còn lựa chọn nào khác.
Xe chạy đến cổng công ty nhà họ Tùy thì dừng lại, Phương Tố xuống xe cũng không vào công ty mà đi đến một quán ăn ở phía đối diện và ngồi xuống.
Bà đang ngồi bên cửa sổ, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trước cửa công ty nhà họ Tùy.
Phương Tố gọi cho Tùy Mị đầu tiên, đầu dây bên kia bốc máy rất nhanh, giọng nói cũng rất rõ ràng, “Dì à, có chuyện gì vậy.”
Phương Tố mỉm cười, “Mị Mị, bây giờ con có thời gian không? Dì muốn gặp con.”
Tùy Mị a một tiếng rồi nói: “Bây giờ sao ạ, giờ bên con hơi bận chút, sao vậy dì, có chuyện gì sao.”
“Không sao đâu.
Dì muốn tìm người nói chuyện ấy mà.” Phương Tố cười, “Hơn nữa, chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi, dì rất nhớ con.”
Tùy Mị thở dài, có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Dì à, gần đây con thực sự rất bận.
Mấy ngày nay kênh cung ứng có vấn đề, ngày nào con cũng phải tăng ca.
Con bên này cũng chịu không nổi nữa là, hay là dì chờ con rảnh hơn chút thì sang với dì, chúng ta sẽ gặp nhau một bữa tử tế.
“
Tùy Mị nói chuyện luôn là cẩn thận không chê vào đâu được.
Phương Tố thở dài, cảm thấy bản thân cũng không nói được gì nên chỉ có thể đồng ý, “Thôi được rồi, con cứ bận việc trước đi.
Dù sao bên dì cũng không có chuyện gì, chờ con rảnh chúng ta nói chuyện sau vậy.”
Bà cúp điện thoại cũng không rời đi, chỉ ngồi ở chỗ này.
Cho đến khi tan tầm vào buổi trưa, các nhân viên liên tiếp từ công ty nhà họ Tùy đi ra.
Phương Tố còn nghiêm túc nhìn xem, nhưng cũng không nhìn thấy Tùy Mị.
Những người tại công ty đều đã đi hết, bà không thấy bóng dáng Tùy Mị.
Tùy Mị vẫn ở công ty, Phương Tố thở phào nhẹ nhõm, chắc là phải làm thêm giờ.
Có vẻ như gần đây con bé rất bận rộn.
Ở phía bên kia, Cố Tư sau khi treo biển báo nghỉ trưa, vừa cùng với Mạnh Sướng dừng lại nghỉ ngơi thì cửa quán mở ra.
Mạnh Sướng nói nhanh, “Xin lỗi, chúng tôi bây giờ …”
Cô dừng lại, sau đó mỉm cười, “Ngài Trì, sao anh lại ở đây.”
Trì Uyên cười nhạt, “Bây giờ ngay cả cô cũng hỏi tôi như vậy à.”
Cố Tư ngồi bên cửa sổ và không nhìn Trì Uyên.
Mạnh Sướng mỉm cười, “Cái này chỉ là phản xạ tự nhiên, tôi không có ý gì khác.”
Trì Uyên đi qua ngồi đối diện với Cố Tư, “Anh đến đây ủng hộ buôn bán cho em, phối hợp với anh chút đi, anh thực sự không biết nên ăn gì vào buổi trưa.”
Cố Tư từ từ chuyển ánh mắt, “Mẹ của anh sáng nay đến và nói em liên lạc với anh.
Bà ấy muốn gặp anh.”
Trì Uyên nói: “Anh đoán bà ấy sẽ đến tìm em.”
Cố Tư bật cười, “Mối quan hệ của em với mẹ anh không tốt, bà ấy đến gặp em không phải là chuyện kỳ cục sao.”
Trì Uyên chỉ cười không nói.
Tính cách của Phương Tố sẽ không nhớ gì mấy chuyện quan hệ đó, khi tới lúc thật sự không tìm ra phương pháp nào.
Bà biết rằng Cố Tư gọi cho Trì Uyên, Trì Uyên nhất định sẽ đến, vì vậy tự nhiên bà ta sẽ tìm gặp Cố Tư.
Mạnh Sướng đi tới giúp Trì Uyên pha cà phê, sau đó đưa cho anh một số món tráng miệng.
Trì Uyên từ công ty đến đây, thật ra không có cảm giác ngon miệng, cho nên chỉ ăn tượng trưng vài miếng.
Sau đó anh nói: “Nghe nói em sẽ đến nhà họ Nguyễn dự tiệc à.”
Cố Tư ừ một tiếng, nói: “Bà cụ Nguyễn có đến đây, em thật sự không thể từ chối.”
Trì Uyên gật đầu, “Nhà họ Nguyễn cũng là một gia tộc lớn, trong nhà lục đục với nhau, lúc nói chuyện nên cẩn thận chút, không cần nói nhiều lắm, không biết nói gì thì cứ cười cho qua là được.”
Cố Tư cười ha ha một chút, “Em không cần anh dạy những điều này, em tự hiểu mà.”
Cô đã từng ở nhà họ Trì và học cách xem mặt đoán ý từ lâu rồi.
Trì Uyên đến đây, chỉ là dùng bữa rồi rời đi.
Mạnh Sướng nhìn Trì Uyên lái xe đi nói, “Ngài Trì từ xa đến đây chỉ là vì uống một tách cà phê và ăn một miếng bánh rồi đi?”
Cố Tư cười mỉa, “Có lẽ là bị bệnh.”
Vào buổi chiều, Cố Tư để Mạnh Sướng đi làm về sớm, cô dọn dẹp và đóng cửa lại.
Về đến nhà, cô tắm rửa một chút, thay một bộ lễ phục, xe của nhà họ Nguyễn đã tới rồi.
Cố Tư đi tới, vừa mở cửa xe, cô đã nhìn thấy một người đang ngồi trên xe.
Là một người phụ nữ trẻ.
Cố Tư sửng sốt và gật đầu, “Xin chào.”
Người phụ nữ nhìn Cố Tư cười, “Xin chào, bà nội bảo tôi lại đây đón cô, chúng ta đi thôi.”
Cố Tư ừ một tiếng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi lo lắng.
Sau khi cô ngồi xuống, xe bắt đầu lăn bánh.
Người phụ nữ còn nói khá nhiều, dọc đường đều đang tìm kiếm chủ đề để trò chuyện, từ cửa hàng của Cố Tư cho đến cuộc sống tình cảm.
Người phụ nữ mỉm cười, “Bà tôi không nhận ra, nhưng chúng tôi đều biết cô vừa ly hôn với Trì Uyên.”
Cố Tư cũng cười, “Đúng vậy, khi bà cụ hỏi tôi, tôi rất xấu hổ.”
Người phụ nữ gật đầu, “Đề tài này quả thực không thoải mái lắm, cho nên tất cả chúng tôi đều không nói với bà nội.”
Chủ yếu là bà cụ cũng không tỏ ý muốn dẫn Cố Tư về nhà họ Nguyễn nên họ không nhắc đến.
Những hộ gia đình giàu có và địa vị cao bình thường là đều là những người kín tiếng.
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau một lúc thì cũng đến nhà họ Nguyễn.
Nhà họ Nguyễn ở trung tâm thành phố, là một ngôi nhà rất lớn.
Quả nhiên đều là những người giàu có, nơi này tấc đất tấc vàng mà lại có diện tích rộng đến vậy, cũng không biết mua toàn bộ đất ở đây hết bao nhiêu tiền.
Xe chạy vào sân, đằng này đã có người đợi sẵn.
Khi Cố Tư ra khỏi xe, cô lập tức thấy có người đang giúp bà cụ Nguyễn đi tới.
Cô vội vàng chào hỏi, bà cụ Nguyễn nắm lấy tay Cố Tư, “Chờ đã lâu mới xem như thấy cháu tới, đi một chút đi, chúng ta vào nhà.”
Cố Tư lúng túng cười với người bên cạnh, rồi đi theo bà cụ vào.
Trước tiên họ ngồi xuống ở phòng khách, bà cụ giới thiệu Cố Tư với mọi người.
Mọi người đã từng nhìn thấy Cố Tư vào ngày sinh nhật của bà cụ, nhưng sau khi Cố Tư rời đi, mọi người cũng không có nhiều lần gặp lại nhau.
Cố Tư không thích mấy dịp này lắm, nhưng cô cũng cố mang khuôn mặt mỉm cười và chào từng người một.
Giới thiệu xong, bà cụ thở dài một hơi, “Đứa nhỏ này đáng thương, chung quanh không có người thân.”
Cố tư mím miệng không nói, bà cụ cầm tay Cố Tư đặt vào lòng bàn tay, “Bà ấy à, rất thích cô gái này.
Bà đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, bà muốn nhận đứa trẻ này làm cháu gái.
“
Nói xong, bà cụ quay đầu nhìn Cố Tư đang kinh ngạc ngơ ngác, “Con bé này, cháu nghĩ thế nào.”.