Cố Tư nhìn chằm chằm vào anh và nuốt xuống những lời còn chưa nói ra.
Cô chờ lát lại quay đầu nhìn người ca sĩ kia.
Anh ta vốn không chú ý tới Trì Uyên, vẫn mỉm cười nói với Cổ Tư, “Vậy chúng ta về thôi.”
Kết quả Trì Uyên bước tới và kéo tay cô, “Muộn thế này rồi, cô về với tôi.”
Cô bị anh làm cho giật mình, “Ối” một tiếng, “Sao anh tới đây?”
Trì Uyên chẳng muốn nói nhiều, nằm cổ tay cô và đi về phía khách san.
Cố Tư kêu “này này này” mấy tiếng, còn quay đầu nhìn người ca sĩ kia, “Bạn tôi còn ở đây, bạn tôi.”
Trì Uyên dường như không nghe thấy, vẫn không thả tay ra, lôi Cổ Tư đi nhanh về phía trước.
Người ca sĩ này không đuổi theo, chắc nhìn ra được cô và Trì Uyên có quen biết.
Khi Cổ Tư quay đầu nhìn lại, anh ta còn vẫy tay chào cô.
Trì Uyên bước nhanh, kéo Cổ Tư đi thẳng vào khách sạn.
Đến cửa thang máy, anh mới thả cô ra.
Lúc này, cổ tay Cổ Tư cũng đỏ một vòng.
Cô che cổ tay, trừng mắt với Trì Uyên, “Anh làm gì vậy?”
Trì Uyên ấn nút thang máy, sau đó mới quay sang liếc nhìn Cổ Tư.
Vành mắt cô còn đỏ hoe, tóc hơi rối.
Có thể do đi đường hơi mệt nên mặt cô ửng hồng, còn thở gấp.
Dáng vẻ này, dáng vẻ này…
Trì Uyên tự nhiên nhớ tới lúc Cổ Tư ở dưới người mình cách đây không lâu.
Anh vội dời tầm mắt, nhìn bảng số của thang máy, “Muộn thế này còn ở bên ngoài với người lạ, cô không sợ nguy hiểm à?”
Cổ Tư hoạt động cổ tay, đầu mày nhíu lại rồi giãn ra, “Sao vậy? Dường như tôi ở với ai, ở đâu là chuyện riêng của tôi mà.”
Trì Uyên cười lạnh, “Cô tưởng tôi muốn quản cô chắc? Trước khi ông nội mất, tôi đã hứa với ông sẽ chăm sóc cô rồi.”
Cố Tư giễu cợt, “Dẹp đi, anh còn hứa sẽ không ly hôn với tôi đấy, anh xem thử hai chúng ta bây giờ là quan hệ gì?”
Trì Uyên nghe được câu giận dỗi này của Cổ Tư thì không thể nổi nóng được nữa.
Cổ Tư cũng nhìn màn hình điện tử của thang máy, “Anh đã hứa rất nhiều chuyện, chuyện trước còn không làm được thì đừng nói tới những chuyện sau.”
Cô dừng lại một chút, có phần không kìm chế được lại nói, “Hơn nữa Trì Uyên, anh cũng không thể quản tôi cả đời được.
Sau này bên cạnh anh sẽ có người phụ nữ khác, bên cạnh tôi sẽ có người đàn ông khác.
Hai chúng ta không thể cứ dây dưa không rõ.”
Thang máy xuống đến nơi và mở га.
Cổ Tư bước vào trước.
Trái với viền mắt cô đỏ hoe, vẻ mặt lại lãnh đạm hơn nhiều.
Trì Uyên suy nghĩ một lát cũng bước vào theo.
Cổ Tư ấn số tầng.
Chờ thang máy đi lên, cô lại nói, “Chẳng qua lần này tôi vẫn cảm ơn anh, lần sau thì không cần nữa.
Bất kể xảy ra chuyện gì cũng là chuyện riêng của tôi.
Từ giây phút ký vào bản thỏa thuận ly hôn, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”
Chân mày Trì Uyên chậm rãi nhíu lại nhưng nhanh chóng giãn ra.
Anh “Ừ” một tiếng, “Được rồi, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của cô nữa.”
Cổ Tư không nói nữa.
Chờ thang máy dừng lại ở trên tầng, Trì Uyên bước ra trước.
Cổ Tự chậm hơn một bước.
Cô ra khỏi thang máy thì đứng yên ở đó.
Trì Uyên về thẳng phòng mình.
Cố Tư cảm giác trong lòng khó chịu, chờ một lúc lâu mới chậm rãi về phòng.
Bây giờ đã khuya, cô mới hóng gió biển về nên cảm thấy không thoải mái lắm, lại đi tắm.
Sau đó cô mới chui vào trong chăn.
Cố Tư lấy điện thoại bên gối ra, gửi tin nhắn cho Tử Thư.
Cô chỉ bảo anh ta hủy bỏ giúp hành trình vốn đã đặt cho mình sau đó.
Cô không muốn tiếp tục gặp mặt Trì Uyên nữa.
Cô nói, cô sẽ tự thu xếp tuyến đường tiếp theo.
Tử Thư không nhắn lại, chẳng biết có phải chưa nhìn thấy hay không?
- ---------------------------.