Đầu dây bên kia vẫn đang khóc, khiến cho Cố Tư cảm thấy mình giống như là người xấu.
Cô suy nghĩ một chút, “Vậy nhé, tôi cúp đây.
”
Bà ta than một tiếng, cô không chờ bà ta nói tiếp, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, mím môi, trong lòng liền cảm thấy không ổn.
Thế nhưng cô lại không thấy khổ sở gì, chỉ cảm thấy cuộc sống càng lúc càng rối loạn, không biết bắt đầu từ đâu.
Cố Tư cũng không có tâm trạng nấu cơm, tùy tiện ăn một gói mì, sau đó lập tức đi lên lầu.
Khi trời đã tối đen, Cố Tư lại nhận được điện thoại của Chương Tự Chi.
Anh ta đang ở dưới nhà cô, nói là muốn đến thăm cô một chút, nhưng lại thấy trong nhà đã tắt đèn, nên liền bất ngờ hỏi tại sao cô lại đi ngủ sớm như vậy.
Cố Tư lười biếng đi xuống mở cửa, sau đó thì ngồi trên ghế sô pha.
Chương Tự Chi mang đến rất nhiều đồ ăn, có vẻ như anh ta vẫn chưa ăn cơm.
Anh ta cũng không muốn làm phiền cô, liền đi tới nhà bếp, lấy tất cả đồ ăn ra rồi đặt trên bàn ăn.
Anh ta cười hì hì, “Đến đây, tôi có mua bia, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn thật ngon.
”
Trong phòng liền tràn ngập mùi đồ nướng, vô cùng hấp dẫn.
Cố Tư mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng khi ngửi thấy mùi này thì liền cảm thấy đói bụng.
Cô đứng dậy đi đến chỗ của Chương Tự Chi, còn anh ta đang chuẩn bị chén đũa.
Anh ta cũng đã khui sẵn bia rồi.
Cố Tư ngồi xuống, “Sao hôm nay anh lại muốn tới chỗ tôi vậy?”
Chương Tự Chi thở dài, “Chỉ đơn giản là tôi muốn tới đây thôi, sau khi xảy ra chuyện gần đây với Ninh Tôn, tôi và cậu ấy tới bây giờ cũng chưa cùng nhau ăn cơm với nhau, điều này khiến tôi rất nhớ tới những lần mà ba chúng ta cùng ăn, cho nên liền tới đây tìm cô.
”
Cô cười một tiếng, “Đúng vậy, tôi cũng nhớ lúc đó.
”
Khi đó không có chuyện gì phải lo, mặc dù cuộc sống không tốt lắm, thế nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Nhưng mà hiện tại, cuộc sống càng ngày rối loạn, rắc rối cứ thi nhau kéo đến.
Chương Tự Chi đưa rượu cho Cố Tư, “Tôi hy vọng cậu ấy sớm trở lại với chúng ta.
”
Cô thở dài, nếu như Ninh Tôn thật sự muốn ra mắt, thì sau này sẽ không có nhiều cơ hội tụ họp với nhau.
Ai cũng đều có cuộc sống của riêng mình, cuộc đời lại vô cùng gian khổ, làm gì có nhiều thời gian để chơi.
Cô không nói nhiều, quay sang cạn rượu với Chương Tự Chi.
Anh ta không biết được tâm trạng của Cố Tư không tốt, chỉ cảm thấy hai người vẫn giống như trước đây.
Thế nên liền uống hơi nhiều.
Cố Tư tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, giọng nói trầm thấp, “Khi ông nội tôi bị bệnh thì tôi không biết phải làm gì, chỉ là rất hận hai người kia, sao có lại không trở về, sao lại có thể nhẫn tâm mà đi nhiều năm như vậy.
”
Chương Tự Chi hơi say, cũng không hiểu rõ được lời cô nói.
Cố Tư cũng không muốn cho anh hiểu, liền tự mình nói, “Sau đó ông nội tôi qua đời, ở quê em có rất nhiều tục lệ, giống như là khi cha chết thì phải để con trai cả rải tro cốt, tôi nói tôi có thể làm được, nhưng những cụ ông cụ bà kia liền bảo không được, nếu như con trai cả còn sống thì phải xuất hiện, nếu không thì ông tôi sẽ không được đầu thai.
”
Vừa dứt lời, nước mắt nóng hổi đã từ khóe mắt rơi xuống, “Tôi liền nói là con trai cả đã chết rất nhiều năm rồi, ông nội em chỉ còn có mình tôi mà thôi.
”
Cô vươn tay lau nhẹ mi mắt, “Anh nghĩ thử xem, ông ta không trở lại nhiều năm như vậy, có phải là đã chết không?”
Hôm nay cô suýt chút nữa đã hỏi bà ta, có phải là người cha không có lương tâm của cô cũng đã tái hôn, sau đó có một đứa con, cuộc sống có phải là rất tốt không?
Chẳng lẽ hai người kia chưa bao giờ tự hỏi, rằng cuộc sống của một già một đứa trẻ sẽ như thế nào sao.
Cố Tư đợi một lúc, rồi xoa mặt, ngồi ngay ngắn lại, còn Chương Tự Chi đã không còn ở đây.
Anh ta đang nằm ngủ trên thảm tập yoga ngoài phòng khách.
Cố Tư đứng ở phòng ăn nhìn một chút, sau đó liền đi lấy chăn mền đắp cho Chương Tự Chi.
Tiếp đến cô trở lại bàn ăn rồi dọn dẹp chén dĩa.
Lúc nãy cô uống hơi nhiều, nhưng khi nhắc tới chuyện kia, thì trong người không còn một chút men say nào cả.
Cô thở dài, dọn dẹp xong thì liền quay về phòng.
Điện thoại di động có một tin nhắn mới, người gửi là mẹ của cô, đó là tấm hình của một cô bé.
Cô bé tầm khoảng 12, 13 tuổi, Cố Tư thật sự không biết mặt cô bé này có giống với mình không.
Nhưng theo trực giác, cô cảm thấy đây chính là con của người phụ nữ kia với người chồng mới.
Cô bé mặc đồ rất đẹp, sạch sẽ gọn gàng.
Cố Tư nhìn thoáng một chút rồi liền xóa tin nhắn đi, cô cũng chẳng muốn biết gì về cuộc sống của bọn họ, nên bà ta gửi cái này cho cô làm gì.
Sau đó cô đi tắm rồi lên giường nằm, sau khi ly hôn với Trì Uyên, cô đã muốn đổi số điện thoại, nhưng sau khi đi Tam Á với anh, thì cuối cùng cô cũng không đổi.
Bây giờ cô liền suy nghĩ một chút, có nên đổi hay không.
Cố Tư suy nghĩ rất nhiều, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cô bị tiếng điện thoại đánh thức, Cố Tư nhắm mắt lại, cố gắng sờ soạng tìm điện thoại di động.
Người gọi tới là Mạnh Sướng, giọng nói rất to, “Cố Tư, hai người thật đúng là quá lãng mạn.
”
Cố Tư nheo mắt, a một tiếng, “Em nói gì vậy?”
Cô ấy sửng sốt một chút, “Sao giờ chị còn chưa dậy? Có phải là tối hôm qua nấu cháu điện thoại với Ninh Tôn hay không?”
Cố Tư nghe không hiểu cô ấy nói cái gì, chống người ngồi dậy, cô cảm thấy hơi đau đầu.
Mạnh Sướng liền nói tiếp, “Ninh Tôn thật là đẹp trai, chắc là anh ấy đã cho chị đủ cảm giác an toàn rồi nhỉ.
”
Cô cau mày, “Ninh Tôn? Anh ấy thế nào?”
Nghe cô nói vậy thì Mạnh Sướng cảm thấy hơi kinh ngạc, “ Hôm qua chị không xem màn biểu diễn của Ninh Tôn sao?”
Quả thật là ngày hôm qua có chiếu màn biểu diễn của anh ta, nhưng Cố Tư uống rượu nên nên cũng quên mất.
Cô thở ra một hơi, cảm giác say rượu quả thật rất khó chịu.
Cô đứng lên bước vào phòng tắm, sau đó hỏi một câu, “Anh ấy đã làm gì rồi?”
Mạnh Sướng cười ha ha đứng lên, “Chị lên mạng xem đi, bỗng nhiên em cảm thấy đàn ông thâm tình thật sự rất đẹp trai.
”
Cố Tư ừ một tiếng, nghe không hiểu cô ấy đang nói cái gì.
Khi Cố Tư đi xuống dưới lầu thì Chương Tự Chi vẫn còn đang ngủ.
Ngày hôm qua anh ta cũng uống không ít.
Đầu cô đau như búa bổ, nên cũng không muốn nấu cơm, liền đi nấu nước.
Dạ dày cũng khó chịu, hơi mắc ói.
Cảm giác say rượu cũng chỉ giúp người ta quên đi những chuyện phiền não được một lúc, sau khi tỉnh dậy thì đâu lại vào đấy.
Thế nên không thể cứ trốn tránh mãi được, cuối cùng rồi vẫn sẽ đối mặt thôi.
.