Vẻ mặt Cố Tư tỏ ra chiều quan tâm.
Mạnh Sướng cười nói: "Em không đói lắm nên ăn chỉ ít thế này thôi, có lẽ dạo này em đang giảm cân,quen với khẩu phần ăn kiêng nên giờ chỉ ăn được nhiêu đó."
Cố Tư gật đầu, sau đó thở dài nói: "Đừng giảm cân, không tốt cho sức khỏe đấy, có lẽ sau này em sẽ gặp người yêu dáng vẻ này của em."
Mạnh Sướng không nói.
Hai người kia trong nhà bàn ăn vẫn ăn không ngừng, Mạnh Sướng cũng không đợi được nữa nên tạm biệt Cố Tư rồi về trước.
Cố Tư tiễn cô ra đến tận cổng, nhìn Mạnh Sướng lên xe rời đi.
Cô đứng ở cổng của tiểu khu, nhìn xung quanh, và sau đó quay lại.
Trên con phố cách đó không xa, trong một chiếc ô tô đậu gần đó, một người ngồi trên xe, tay cầm máy ảnh quay về hướng Cố Tư.
Đợi đến khi bóng dáng Cố Tư biến mất, anh mới cất máy ảnh, nâng cửa kính xe lên.
Những người bên trong kiểm tra lại tất cả những bức ảnh họ đã chụp, và họ có vẻ rất hài lòng, sau đó cất đồ đạc, khởi động xe và lái xe ra ngoài.
Cố Tư không biết chuyện gì, lững thững trở về nhà.
Trì Uyên và Chương Tự Chi vẫn đang uống rượu, họ bắt đầu nói về nhà họ Tùy.
Chương Tự Chi không thích Tùy Mị, cho nên vừai nói hai ba câu, anh đã kể hết những điều không tốt của Tùy Mị.
Cố Tư tựa vào cửa nhà ăn nghe một hồi, cảm thấy nhàm chán.
Tùy Mị, được rồi, thực ra ai cũng có ý kiến riêng, cứ ép buộc ý kiến của mình vào người khác thì chỉ thấy chán ghét mà thôi.
Cố Tư xoay người đi lên lầu.
Bây giờ đầu óc cô đã minh mẫn trở lại đôi chút, mấy ngày rồi bị hành quá rồi.
Cô ấy đã kiểm tra trên mạng và biết rằng đây là phản ứng mang thai đầu tiên.
Cô sờ sờ bụng, không biết cô nghĩ gì đến bảo bảo trong bụng.
Đứa trẻ đến với cô vào lúc này đúng là không phải thời điểm thích hợp, nhưng Cố Tư cũng không vì vậy mà chán ghét, tóm lại, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ cuộc.
Cô cho rằng mình không phải là một người tốt, nhưng cô không thể làm điều đó, việc thực sự tước đi sinh mạng đến với cô thật sự quá tàn nhẫn.
Cố Tư uống thuốc bổ huyết mà Trì Uyên mua, sau đó lên giường nằm.
Điện thoại đặt trên bàn đầu giường, lại vang lên.
Cố Tư gần như biết ai đang gọi, lúc này, không còn khả năng nào khác.
Cô đưa tay lấy điện thoại, nhìn rồi cầm lên.
"Nói đi, có chuyện gì."
Giọng người phụ nữ có chút nịnh nọt, cũng không nói gì khác, chỉ hỏi Cố Tư đã ăn tối chưa.
Cố Tư không nói, im lặng.
Người phụ nữ dường như có chút xấu hổ, bà ho nhẹ, rồi nói: "Bức ảnh cuối cùng ta gửi cho con, đó là của em gái của con..."
“Tôi không có em gái.” Cố Tư nói thẳng.
Bố con và mẹ chuyển ra những ngày đầu rất khó khan.
Chúng ta cũng không có văn hóa.
Chúng tôi không thể làm được."
Cố Tư khịt mũi, giọng nói trở nên gay gắt hơn, "Bà bỏ rơi người già và con đứa con do chính mình sinh ra, tự mình sống tốt ngoài kia, giờ còn đòi hỏi tôi phải thông cảm và hiểu cho các người thì mới được sao."
Cố Tư cuối cùng nói: "Ngươi thật sự làm cho tôi cảm thấy muốn phát bệnh, tôi thà rằng,các người ở ngoài kia thật sự chết đi còn tốt hơn, để tôi không còn nghĩ tới những chuyện này nữa."
Bên kia đầu dây, người phụ nữ lập tức vỡ òa trong tiếng khóc.
Cố Tư thực ra rất ghét nước mắt của phụ nữ, nên cô ấy không dễ khóc.
Đang khóc cái gì chứ, trên đời này không có gì có thể giải quyết được bằng nước mắt.
Với nỗ lực đó, tốt hơn hết là nên nghĩ xem mình phải làm gì để giải quyết tình huống khó xử hiện tại.
Cố Tư cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, "Đừng gọi tôi nữa, tôi đối với bà, không…, đúng hơn là các người, ngoài chán ghét ra, không có tình cảm nào khác."
Nói xong, Cố Tư trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ngồi xuống mép giường và hít một hơi dài.
Cô chưa bao giờ thấy bản thân ghét bỏ điều gì nhiều như vậy, ghét tất cả mọi thứ.
Trì Uyên và Chương Tự Chi một lúc sau mới dùng bữa xong.
Chương Tự Chi lặp đi lặp lại một chủ đề mấy lần, Trì Uyên biết tên này thật sự đã uống quá nhiều.
Vì vậy anh ta đi tới, lấy ra số điện thoại của Chương Tự Chi, tìm một dãy số ngẫu nhiên rồi bấm ra.
Nhờ những người ở đó đến đón Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi dựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm, "Ừ, đúng rồi, để cho người tới đón, tôi không về tự về được nữa, đường về còn quá xa."
Giờ anh ta say đến nổi lưỡ líu lại nói câu rõ câu không luôn rồi.
Trì Uyên trả lại điện thoại cho anh, xoay người đi vào phòng khách.
Cô nói thẳng, "Trì Uyên."
Trì Uyên Hừ, "Sao vậy."
Cố Tư nói, "Tôi có thể phải đi ra ngoài, cửa tiệm có thể sẽ đóng một thời gian."
Trì Uyên dừng lại, nắm tay Cố Tư chặt hơn, "Đi ra ngoài? Một mình em sao?"
Cố Tư Hừ, "em có chuyện, muốn đi ra ngoài."
Trì Uyên nhíu mày, "Nếu em có chuyện gì, anh sẽ làm cho em, không cần tự mình đi giải quyết như thế.".