Cố Tư ăn bữa tối ở nhà bên cạnh, sau đó trở về nhà, bật đèn lên rồi ngồi trên giường ngủ lúc trước của mình.
Công suất của bóng đèn ở nhà không lớn lắm, và căn phòng trông rất mờ.
Cuộc sống cho đến ngày nay, tuy đã được cải thiện rất nhiều nhưng mỗi khi nghĩ lại những chuyện trong quá khứ, cô luôn cảm thấy có quá nhiều điều tiếc nuối.
Cô nhìn căn phòng trống trải, nước mắt lại tuôn rơi.
Khi ông nội mất, người lớn tuổi đều nói, những đồ vật mà ông nội dùng khi còn sống phải đốt đi, để ông mang theo dùng.
Vốn dĩ căn nhà không có gì, nhưng sau đốt đi, căn nhà thực sự trở nên trống rỗng.
Cô đứng dậy, đi tới mở cửa và nhìn ra bên ngoài.
Trời đã khuya, mọi nhà đều đóng cửa im ỉm.
Ở nông thôn, buổi tối không có gì giải trí, đều đi ngủ sớm.
Bây giờ cô chỉ có thể nghe thấy tiếng chó sủa thỉnh thoảng bên ngoài, và sau đó là tiếng gió thổi từ hư không.
Cố Tư đứng ở đây thật lâu, quấn chặt quần áo, xoay người, tắt đèn đi ngủ.
Có thể vì thay đổi nơi ở hoặc do cô ngủ không ngon giấc nên mơ rất nhiều thứ mơ hồ.
Giữa mơ và thực cũng có chút không rõ ràng.
Cố Tư hừ nhẹ, "Ngày hôm qua mình vừa đến, tối về nghỉ ngơi một chút, hôm nay mình đi viếng mộ ông nội."
Mạnh Sướng thở dài nói: "Mấy ngày nay cậu đi đường vất vả, hẳn là rất khó chịu."
Khó chịu hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Cố Tư hỏi về cửa hàng, Mạnh Sướng bật cười, "Có mình đây, cậu đừng lo lắng, hiện tại mình rất giỏi, một mình mình có thể xử lý hết, từ trong ra ngoài đều có thể xử lý được.
Cậu cứ yên tâm ở nhà một thời gian, đừng lo lắng ở đây.
"
Cố Tư liếm môi, "Cảm ơn cậu." Mạnh Sướng bật dậy, "Cảm ơn gì chứ.
Làm việc ở quán với cậu rất vui.
Mình không có năng lực gì cả.
Ra ngoài tìm cái gì cũng không thấy đàng hoàng.
Thêm vào đó, mình thích làm những việc này.
Mình cảm thấy rất hạnh phúc khi ở đây.
"
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Mạnh Sướng tiếp tục nói: "Nhân tiện, gia đình mình đã sắp xếp cho mình một buổi xem mắt.
Hôm nay mình đến xem, sau đó mình lén chụp ảnh gửi cho cậu, cậu giúp mình tư vấn một chút"
Cố Tư sững sờ, "Xem mắt? Cậu vẫn còn trẻ mà"
Mạnh Sướng thở dài nói: "Ài, hiện tại mình chỉ có thể dựa vào gia đình tìm cho, bản thân mình không tự mình làm được"
Cố Tư nhớ tới hành động trước đây của Mạnh Sướng rõ ràng là đã có người nào đó trong lòng, lại trong nháy mắt đã đi xem mắt.
Cố Tư dừng một chút rồi mới nói, "Nếu xem mắt, lúc đầu quan hệ có thể sẽ không vững chắc, chỉ có thể nói giai đoạn sau sẽ bồi đắp từ từ, nhất định phải chuẩn bị tâm lý."
“Mình có.” Mạnh Sướng trực tiếp trả lời: “Mình rất muốn có người bên cạnh, là ai mình cũng không quan tâm, có thể là giống như cậu nói lúc trước, mình đang cô đơn, nhưng mình nghĩ con gái ai cũng vậy, nếu người đó đối xử tốt với mình thì mình cũng sẽ có tình cảm.
"
Cố Tư không thể nói xem mắt thực sự rất tệ, vì vậy cô gật đầu, "Trong lòng cậu tự biết, không làm khó chính mình là được."
Mạnh Sướng hừ một tiếng, sau đó nói chuyện với Cố Tư về cửa hàng gần đây, sau đó định đi ra ngoài cửa hàng, liền cúp điện thoại.
Cố Tư nấu mì xong, dọn dẹp sân sau khi ăn xong rồi thu dọn đồ đạc của mình đi ra ngoài.
Có rất nhiều ngọn núi xung quanh ngôi làng nhỏ này, và hầu hết mọi người c.h.ế.t đều trực tiếp chôn trên núi.
Đường đi còn hơi xa, đi được nửa đường thì cô đã muốn nôn, Cố Tư ngồi xổm ở bên đường nôn khan đến choáng váng.
Trong lòng trao lên chút xót xa.
Ngôi mộ của ông cụ rất đơn sơ, khác hẳn với thành phố lớn, ngôi mộ ở đây chỉ là một cái cồn đất nhỏ, nào có bia mộ?
Một tấm gỗ được chèn trên cồn đất nhỏ, trên đó viết tên người c.h.ế.t.
Không có cả ngày sinh ngày mất.
Cô lấy tờ giấy màu vàng ra, châm lửa và đốt từng tờ một.
"Mẹ con gần đây có về, sau đó gọi điện thoại cho con.
Bà nói rằng bà nhớ con, nhưng con không cần ai, không có ông con không cần ai khác.
Sau khi ông rời đi, con không cần bất cứ ai khác nữa, một mình con vẫn được.
"
Cô nói: “Từ nay, con sẽ cùng đứa trẻ ở đây, và con sẽ không đi đâu cả”..