Phương Tố không nhìn Cố Tư, chỉ quay đầu nhìn bên ngoài.
Trước đây bà chưa bao giờ nói chuyện với Cố Tư ôn hòa như vậy.
Bà nói, “Vốn là nghĩ chờ ông nội thân thể khá hơn một chút, thì sẽ sang bên kia, nhưng ai biết, bệnh của ông nội lại kéo dài, ngày càng không ổn định, chúng ta cũng sợ, nhà các cô xa, vừa đi vừa về, không biết tốn bao nhiêu thời gian, vạn nhất A Uyên rời đi, bên này xảy ra chuyện, không thể nhìn mặt lần cuối, vì vậy mọi việc chỉ có thể kéo dài thêm.
Kết quả lần này liền kéo dài cho đến tận bây giờ
Cố Tư không lên tiếng, cũng không biết nên nói cái gì.
Phương Tố thở ra một hơi, lại quay đầu nhìn Cố Tư, “Tôi nhớ, cô ở quê cũng không còn người thân nào nữa”.
Cố Tư dừng một chút mới nói, “Không có, đều chết hết.”
Phương Tố chẳng qua là gật đầu một cái, cũng không biết nói gì.
Mạnh Sướng ở bên cạnh nhìn hai người, cũng rất ngạc nhiên.
Phương Tố mấy lần trước đến đây, tuy rằng không phát sinh mâu thuẫn, nhưng mỗi lần tới nói chuyện đều là bóng gió, kiêu ngạo.
Xưa nay chưa từng thấy kiểu ăn nói điềm đạm như thế này.
Cố Tư đợi một hồi, mới nhìn về phía Phương Tố, “Bà tới gặp tôi, có chuyện gì sao?”
“Không có.” Phương Tố nghiêm mặt, “ Tôi chỉ muốn biết cô đã đi đâu.”
Cố Tư dựa vào lưng ghế, “Để về kể cho Tùy Mị nghe?”
Cô chép miệng, “Nhưng mà chuyện này, bà có nói cho Tùy Mị, ngoài khiến cho cô ta ấm ức, cũng không tác dụng nào khác.”
Phương Tố vẻ mặt chậm rãi chìm xuống.
Không phải vì nghe được những gì Cố Tư nói, mà là đối với Tùy Mị, thật sự có chút thất vọng.
Lần trước, bà kiểm tra Tùy Mị một chút, tiết lộ mối quạn hệ của bà và Trì Uyên đang trở nên bế tắc.
Kết quả sau đó, bà gọi điện thoại cho Tùy Mị, Tùy Mị lại trở thành trạng thái bận rộn như lúc trước, ngay cả trả lời điện thoại cũng không có nhiều thời gian.
Bà đến công ty nhà họ Tùy bên kia quan sát rất nhiều lần, Tùy Mị rõ ràng là đi làm bình thường, có thể trong điện thoại nói là đang làm thêm giờ.
Phương Tố đầu óc thật sự không tốt lắm, nhưng không có nghĩa là mình thật sự không hiểu gì.
Bà cụ Phương hai ngày nay cũng đang phân tích cho bà, nói bà trước kia bị che mờ mắt, làm sao lại một lòng một dạ nhìn Tùy Mị thuận mắt, Tùy Mị này mặc dù điều kiện không tệ, nhưng tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Phượng Tố cảm thấy mình bị đả kích.
Ngược lại, cũng không phải nói ngay từ đầu đã cảm thấy Tùy Mị thập ác không tha, chẳng qua là đến bây giờ mới biết, cô gái này đối với mình vẫn cất giấu một chút tâm tư.
Vì vậy trong lòng, dĩ nhiên là không thoải mái, rất khó chịu.
Cố Tư thấy nhắc tới Tùy Mị, Phương Tố biểu tình trở nên không đúng lắm, liền cười, “Thế nào, nhắc tới người tốt trong lòng bà, bà có vẻ không được vui cho lắm?
Phương Tố đương nhiên không thể nói cho Cố Tư biết chuyện của bà và Tùy Mị, bà ậm ừ, “Chuyện của tôi, cô có thể kiểm soát được không?”
Cố Tư cong môi
Cô có thể cảm thấy Phương Tố của ngày hôm nay thật sự rất khác so với trước đây.
Phương Tố uống hết cà phê, sau đó đứng lên, “Được rồi, nhìn cô là tâm tình tôi lại không tốt, tôi đi đây.”
Bà cầm túi xách lên, liếc nhìn Cố Tư một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chờ Phương Tố đi rồi, Mạnh Sướng đi tới, “ bà Phương có điểm gì không đúng, thái độ của bà ấy hình như đã thay đổi rất nhiều, Tiểu Tư, cô có cảm thấy không?, có khác trước không.”
Cố Tư ậm ừ, sau đó nở nụ cười, ‘ Chị nhìn em nhắc tới Tùy Mị, mặt bà ấy biểu cảm thế kia.”
Mạnh Sướng gật đầu, “Đúng đúng đúng, hơn nữa có một chuyến, chị thật không hiểu bà ấy muốn làm gì.”
Dựa theo hiểu biết của Mạnh Sướng, biết Trì Uyên đuổi Cố Tư về quê, Phương Tố làm sao cũng phải hùng hùng hổ hổ đôi câu mới đúng.
Nhưng bây giờ lại không có.
Cố Tư cười một tiếng, “ Được rồi, không cần suy nghĩ những thứ này, bà ấy không đáng giá để chúng ta tốn quá nhiều tinh thần.”
Cố Tư ở trong cửa hàng đợi đến chạng vạng tối, sau đó mới đón xe về nhà.
Kết quả lúc về đến nhà, nhà đã có người.
Trì Uyên đang ở trong phòng bếp, đang nhìn công thức nấu ăn, bộ dáng rất chăm chú nghiêm túc.
Cố Tư lập tức sửng sốt, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ hùng hổ mắng không ngừng, chỉ trích hẳn tự ý vào nhà mình.
Nhưng bây giờ, cô lại không có tâm tình đó, cũng không có tí sức nào.
Cô cảm thấy rằng mình cũng trở nên hiền hòa hơn.
Cố Tư đứng ở cửa phòng bếp, “làm món gì.”
Trì Uyên quay đầu lại, thấy Cố Tư đã trở lại, lập tức nở nụ cười, “Đầu tiên là làm canh cho em, có con cá này, đến giúp anh xem có cần rán lại không, anh không hiểu mấy công thức này cho lắm.”
Cố Tư nhìn Trì Uyên dáng vẻ mặc tạp dề nấu nướng, cảm thấy có chút mới lạ.
Cô sang xem một chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó lại nhìn một chút công thức nấu ăn, “Không cần, cứ cho thẳng vào nồi nấu là được.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Được, em đi ra ngoài đi, ở đây giao cho anh.”
Cố Tư cũng không tranh giành với anh, cô thật sự không thể ngửi thấy mùi khói dầu bây giờ.
Cố Tư ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, bật TV lên, dò kênh xong mới quyết định xem phim hoạt hình.
Bản thân cô không có thích, cái này chỉ cho đứa con trong bụng cô xem.
Mùi và tiếng nấu ăn chậm rãi từ trong bếp truyền ra, Cố Tư quay đầu liếc nhìn, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.
Trong lòng đột nhiên có chút ấm áp là chuyện gì xảy ra.
Ngồi như vậy một lúc, Trì Uyên bên kia còn chưa xong, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Là Ninh Tôn gọi tới.
Cố Tư vội vàng nhận điện thoại, cô cùng Ninh Tôn đã một thời gian dài không liên lạc.
Ninh Tôn thanh âm có chút nóng nảy, “Tiểu Tư, em bây giờ ở đâu, có ở nhà không?”
Cố Tư ậm ừ, “Sao vậy.”
Ninh Tôn dừng lại một chút mới nói, “Trì Uyên ở nhà em?”
Cố Tư ừ một tiếng “Phải”
Ninh Tôn bên kia không lên tiếng.
Cố Tư không biết bên kia có chuyện gì, cảm thấy có chút lúng túng.
Đây là lần đầu tiên giữa cô và Ninh Tôn xuất hiện bầu không khí không đúng lắm.
Cố Tư cảm thấy phải tìm đề tài nên hỏi: “ Cuộc thi của anh bên kia như thế nào rồi, em mấy ngày nay có chuyện, vẫn chưa xem được, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ.
Ninh Tôn không muốn nói chuyện về cuộc thi, anh nói “anh nghe Tự Chi nói, em hai ngày nay về quê cùng với Trì Uyên”
Cố Tư không cho rằng chuyện này không thể nói cho người khác được, nên trực tiếp thừa nhận, “ Đúng, em trở về quê, Trì Uyên cùng đi với em”.
Ninh Tôn hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “em và Trì Uyên, lại ở cùng nhau sao?”
Cố Tư thở ra một hơi, giọng nói có chút yếu ớt, “Không có, em cùng anh ấy, bây giờ còn chưa ở cùng nhau.”
Ninh Tôn sau một lúc lại hỏi: “Em cùng anh ta bắt đầu lại.”
Cái này, Cố Tư có chút bối rối, Trì Uyên làm gì trong khoảng thời gian này, không thể nói là cô không dám động, đây là không thể nào.
Lòng cô cũng mềm nhũn, Trì Uyên đã đuổi theo một quãng đường dài như vậy để giúp cô giải quyết chuyện quê quán, tất cả cô đều nhìn thấy và khắc sâu trong lòng.
Chỉ là nói bắt đầu lại, đối với cô mà nói, thật sự là một thử thách rất lớn.
Ở bên ngoài cô không nói gì, nhưng nói thật cô đã toàn tâm toàn ý chấp nhận anh, chuyện từ trước đến giờ, một chút cũng không so đo, đây là chuyện có khả năng.
Cố Tư suy nghĩ, mới dè dặt trả lời một câu, “em không biết, em còn chưa nghĩ ra.”
“Tiểu Tư”, Ninh Tôn nói, “Em có thể không nên quá vội vàng quyết định không, em chờ anh nhé.”.