Cố Tư nheo mắt nhìn Phương Tố, có chút không biết Phương Tố đang tính toán chuyện gì.
Bà ta luôn ghét những chuyện dính dáng đến cô nhất.
Vậy mà bây giờ bà ta đã chủ động lại gần tiếp xúc với cô, thật sự là khó hiểu.
Chương Tự Chi cũng không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp chào hỏi mọi người lên xe lái đi.
Phương Tố nhìn Cố Tư, sau đó nói, “Tôi ngồi xe của Tự Chi là được rồi.”
Có nghĩa là bà ta không muốn ngồi chung một xe với cô à?
Cô cầu còn không được ấy chứ.
Cố Tư đi thẳng lên xe của Trì Uyên, sau đó hai chiếc xe chạy ra ngoài.
Trên đường đi, Cố Tư và Trì Uyên không nói chuyện.
Vẻ mặt cô mệt mỏi, nhìn qua có chút ủ rũ và trông hơi bơ phờ.
Trì Uyên quay đầu nhìn cô mấy lần.
Cố Tư dựa vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, cũng không có một biểu cảm nào cả.
Tủ lạnh trong nhà vẫn còn có đồ ăn, bọn họ về thẳng nhà là được rồi.
Có Chương Tự Chi và Trì Uyên ở đó, dường như cũng không cần Cố Tư làm gì nữa.
Cố Tư đi thẳng lên lầu, thay quần áo và ngồi cạnh giường.
Sau khi trầm tư một lúc, cô lấy kết quả xét nghiệm ra và nhìn chằm chằm vào kết quả siêu âm.
Bên kia, Phương Tố cảm thấy có chút đau lòng Trì Uyên.
Cô Cố Tư này cũng là, sai vặt Trì Uyên đến quen miệng luôn rồi hả.
Nhìn xem, chính cô chạy lên lầu nghỉ ngơi một mình, giao hết việc cho hai người đàn ông này.
Phương Tố có chút không vui.
Nghĩ một lúc bà ta cũng đứng dậy đi lên lầu.
Cửa phòng Cố Tư đang mở, Phương Tố đi thẳng vào phòng luôn.
Nhưng Cố Tư không có ở trong phòng, cửa phòng vệ sinh đang đóng, có tiếng động mơ hồ vọng ra từ bên trong.
Phương Tố vốn dĩ muốn gọi Cố Tư nhưng cuối cùng bà ta lại không gọi ra tiếng.
Bà ta nhìn thấy thứ gì đó trên giường, liền đi qua nghiêng người cầm lấy.
Cố Tư đi vệ sinh, vừa bước ra, cô đã thấy Phương Tố đang đứng trong phòng mình.
Ban đầu cô chỉ là sửng sốt một chút, nhưng sau đó cô nhìn thấy thứ mà Phương Tố đang cầm trong tay.
Cô hoảng hốt sải bước lướt qua và giật lấy kết quả kiểm tra lại, “Ai cho bà vào đây vậy?”
Giọng của Cố Tư trở nên to hơn một cách không kiểm soát được.
Cả người nhìn còn có chút tức giận.
Phương Tố nhìn Cố Tư chằm chằm, lúc này bà ta cũng không quan tâm đến thái độ của Cố Tư đối với bà ta.
Bà ta hơi do dự mở miệng nói, “Cô đang mang thai à?”
Cố Tư mím miệng không nói gì.
Phương Tố tiếp tục nói, “Là của A Uyên đúng không?”
Cố Tư phủ nhận ngay lập tức, “Không phải.”
Phương Tố hít một hơi, “Ngoài nó ra cô cũng đâu có người đàn ông nào xung quanh đâu.”
Nói cứ như thể Ninh Tôn và Chương Tự Chi đều là nữ ấy.
Phương Tố suy nghĩ một chút nói, “A Uyên không biết chuyện này sao?”
Cố Tư gấp bản báo cáo kết quả lại và bỏ vào túi, “Tôi đã nói rồi, nó không phải của anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy.”
Phương Tố rất chắc chắn rằng đứa trẻ này nhất định là giọt máu của nhà họ Trì.
Cố Tư không phải là một người tùy tiện lung tung.
Mặc dù bà ta không thích Cố Tư, nhưng bà ta cũng không thể gắn nhãn người khác một cách bừa bãi.
Phương Tố cau mày, không cần biết Cố Tư nói gì, bà ta chỉ nói theo suy nghĩ của chính mình, “Bụng của cô sẽ càng ngày càng lớn, cô cũng không thể giấu chuyện này mãi được.”
Cố Tư hít sâu vài hơi, xoay người đi qua ngồi xuống bên giường.
Phương Tố có chút không hiểu, “Nếu cô đã mang thai tại sao cô không nói cho nó biết, có lẽ hai người sẽ có thể tái hôn mà.”
Cố Tư xùy một tiếng khinh bỉ, “Bà đừng có nói như kiểu con trai bà là độc nhất vô nhị trên đời này vậy.
Tôi thật sự còn không ham thích lấy đứa nhỏ làm cái cớ để tái hôn.”
Cô ngẩng đầu nhìn Phương Tố, “Có lẽ bà không biết nhưng bây giờ chính con trai bà mới là người đang cầu xin tôi tái hôn, nhưng tôi mới là người không muốn.”
Phương Tố nhìn Cố Tư, “Tại sao cô lại không muốn chứ?”
Bà ta có chút không quá tin lắm.
Với thân phận này của Trì Uyên, đừng nói Cố Tư, chính là người cùng có xuất thân giàu có như Tùy Mị cũng ngày nhớ đêm mong kia kìa.
Cố Tư cũng không giàu có như Tùy Mị, vậy mà lại nói là không ham nữa chứ.
Cố Tư nở nụ cười, “Có một người mẹ như bà, tôi sẽ loại anh ấy đầu tiên.”
Phương Tố rít lên, “Cô nói…”
Bà ta cụp mắt xuống, nhìn vào bụng của Cố Tư, nuốt những lời còn lại vào trong không nói ra.
Cố Tư thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn xuống chân, “Đứa trẻ này chỉ là của tôi, của một mình tôi, không liên quan gì đến ai.”
Phải mất một lúc lâu sau Phương Tố mới nói: “Nếu tôi nói với A Uyên về chuyện này …”
Cố Tư đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Tố.
Phương Tố không biết tại sao câu tiếp theo lại ấp úng không nên lời.
Bà ta tạm dừng một chút, sau đó hếch cằm lên, “Cô nằm mơ đi, tôi sẽ không nói cho nó.
Tôi còn ước gì đời này hai người cũng đừng ở bên nhau.”
Phương Tố nói xong, liếm liếm môi, “Nhưng là, đứa nhỏ này cô sẽ giữ đúng không?”
Cố Tư không trả lời ngay mà hỏi Phương Tố, “Bà có ý gì vậy?”
Phương Tố biết Cố Tư đã hiểu lầm ý mình, vì vậy bà ta nhanh chóng nói, “Tôi không có ý gì khác, chỉ hỏi xem một chút thế nào.”
Giọng của Cố Tư lạnh lùng, “Bà đừng có lo, sau này tôi sẽ không lợi dụng con mình để liên hệ với nhà họ Trì đâu.
Tôi đã nói rồi, đứa nhỏ này chỉ là con của tôi, không liên quan gì đến người khác.”
Phương Tố nhìn chằm chằm Cố Tư hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.
Trì Uyên và Chương Tự Chi đang nấu ăn ở dưới lầu.
Chương Tự Chi bắt đầu nói về chuyện của nhà họ Ninh, trong khi Trì Uyên bớt thời gian để nhìn ra ngoài phòng khách.
Anh không thấy Cố Tư, cũng không thấy Phương Tố.
Hai người họ đều không ở bên cạnh.
Anh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng rửa tay, từ trong bếp đi ra.
Trong sân cũng không có một bóng người, Trì Uyên vội vàng lên lầu.
Anh chỉ mới đi đến tầng hai thì Phương Tố đã đi ra từ phòng của Cố Tư.
Sắc mặt của bà ta không tốt lắm.
Trì Uyên sửng sốt, “Hai người vừa mới nói chuyện gì vậy?”
Phương Tố liếc nhìn Trì Uyên, “Con yên tâm đi.
Tính tình Cố Tư như vậy thì chỉ có phần mẹ bị ức hiếp thôi.”
Nói xong, bà ta vượt qua Trì Uyên, đi thẳng xuống lầu.
Phương Tố cũng không ở lại đây ăn cơm, đã đi luôn rồi.
Trì Uyên đi vào phòng và thấy Trì uyên đang nằm trên giường quay lưng ra cửa.
Anh vội vàng chạy tới, “Vừa rồi mẹ anh có nói gì khó nghe không?”
Cố Tư hơi buồn ngủ, “Không có.”
Trì Uyên không tin.
Nếu để hai người một chỗ thật sự không có cách nào chung sống hòa bình.
Hơn nữa, Phương Tố khi đi ra khỏi phòng trông cũng không được tốt cho lắm.
Anh đi vòng qua, đứng ở bên kia giường nhìn Cố Tư, “Người như mẹ anh mồm miệng nhanh nhảu, có gì nói nấy, em không cần để trong lòng.
Bà ấy mà nói điều gì đó khiến em khó chịu, anh thay mặt bà xin lỗi em.”
Cố Tư liếc Trì Uyên một cái, sau đó nhắm mắt lại, “Thật sự không có.”
Trì Uyên một chân quỳ trên giường, cúi người về phía trước sờ trán Cố Tư, “Em sao vậy? Anh cảm thấy em trong khoảng thời gian này đều có chút uể oải.
Có khó chịu chỗ nào không? Hay là đi bệnh viện khám thử xem sao nhé?”
Cố Tư lật người, ngửa mặt lên, “Không có, chủ yếu là vì mấy ngày trước em đi tàu mệt quá, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.”
Trì Uyên suy nghĩ một lúc rồi nắm tay Cố Tư, “Cố Tư.”
Anh gọi tên cô hơi mang giọng trịnh trọng khiến cho Cố Tư phải quay lại nhìn anh.
Trì Uyên nắm lấy ngón tay cô, từng ngón từng ngón, rất cẩn thận, “Em nói anh biết anh nên làm gì mới tốt đây?”
Cố Tư cau mày, trong một lúc cô không hiểu ý của Trì Uyên là gì.
Trì Uyên thở dài, “Anh thật sự không hiểu lắm, anh phải làm như thế nào mới có thể khiến em bình tĩnh với anh một chút thôi.”
Lời này anh nói ra rất tủi thân khiến cho Cố Tư hơi sửng sốt.
Trì Uyên còn mím môi, như là cười một chút, “Anh thật sự không có biện pháp nào cả.
Anh cảm thấy anh có làm cái gì đi nữa em cũng sẽ không xi nhê gì cả.
Cố Tư, em gợi ý cho anh một chút đi.
Anh nên làm cái gì mới có thể làm em vừa lòng chứ?”.