Người nọ không hề giảm tốc độ mà còn một lúc một lao nhanh hơn ở phút cuối.
Phản ứng của Trì Uyên khá nhanh, lúc này không còn kịp để bảo vệ cô được nữa nên anh đành buông Cố Tư ra và nhích sang một bên.
Như vậy xem như Cố Tư hoàn toàn đối diện với người nọ.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, và trái tim cô lạnh đi.
Đứa con trong bụng cô vỏn vẹn mới được hơn một tháng, đụng vào nhau như thế này nhất định không giữ được.
Ngay khi chuẩn bị xảy ra va chạm, Trì Uyên ở bên cạnh đột nhiên giơ chân lên và ra sức đá người nọ từ bên hông.
Người đó có lẽ không ngờ đến, không kịp chuẩn bị gì bị đã Trì Uyên đá một cái ngã lăn quay ra đường.
Trì Uyên dùng rất nhiều lực, chính anh cũng bị phản lực của bản thân làm lùi lại vài bước.
Người đàn ông bị ngã có chút nặng, phải nằm trên mặt đất một lúc.
Trì Uyên đi qua ôm Cố Tư đang sắc mặt tái nhợt vào lòng, “Em không sao chứ?”
Cố Tư còn đang ôm bụng, một lúc lâu sau mới nói: “Hình như là không có việc gì.”
Trì Uyên dời tầm mắt xuống dưới, nhìn động tác của Cố Tư.
Anh bất giác nhíu mày, như có thứ gì đó xẹt qua trong đầu, nhưng anh chưa kịp nghĩ kỹ, ý nghĩ đó đã biến mất.
Sau đó Trì Uyên nhìn người đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng.
Một chân này anh đá qua chính anh cũng thấy chân đã tê rần càng đừng nói đến anh ta.
Người đàn ông đang nằm trên mặt đất rên rỉ, hình như anh ta bị thương ở đâu đó, tai nghe của anh ta đã bị văng ra ngoài từ lâu.
Trì Uyên cầm tai nghe lên, nhét vào tai để nghe, nhưng không có âm thanh nào lọt ra.
Ngừng một chút, anh xoay người đi tới bên người đàn ông, ngồi xuống lục lọi trên người anh ta, lục ra điện thoại di động.
Trong điện thoại cũng không phát nhạc, cũng không có gì khác.
Trì Uyên cười mỉa một cái, nhìn chằm chằm vài giây rồi lật qua nhật ký cuộc gọi.
Cuộc gọi gần đây nhất được thực hiện cách đây vài phút, nhìn vào thời lượng cuộc gọi, chắc là vừa mới cúp máy.
Vẻ mặt Trì Uyên lạnh đi.
Anh đứng dậy dùng một chân giẫm lên xương sườn của người đàn ông, “Ai sai anh tới đây?”
Cố Tư ở bên cạnh rất ngạc nhiên, cô nhìn Trì Uyên, “Có người sai anh ta đến đây?”
Người đàn ông làm như không nghe thấy lời của Trì Uyên, vẫn nằm trên mặt đất rên rỉ.
Anh ta vẫn nắm chặt lấy khuỷu tay của mình, trông thật sự rất đau.
Người này vừa nãy không hề chuẩn bị trước đã bị đạp ngã, rồi khi ngã xuống lại theo phản xạ lấy tay chống người.
Sau đó cùi chỏ trực tiếp chạm đất phát ra một tiếng cốp, tuy rằng âm thanh không lớn nhưng sau đó vẫn đau đến không chịu nổi.
Trì Uyên cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp dùng chân đạp mạnh, “Ai sai anh tới đây?”
Bên cạnh có người vây lại xem, đều đang nghị luận sôi nổi, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trì Uyên ngẫm một lát, cười thanh âm có chút khàn khàn, “Anh đừng tưởng anh không nói gì thì tôi không làm gì được anh.”
Anh cầm điện thoại di động của người đàn ông trong lòng bàn tay suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra và gọi điện.
Những người vây xem xung quanh chỉ tưởng anh đang gọi điện báo cảnh sát hoặc gọi xe cấp cứu, nhìn một lúc thấy không có gì mới mẻ liền đi.
Người đàn ông chỉ quan tâm đến cơn đau ở khuỷu tay của mình, căn bản không có khả năng phản kháng.
Cố Tư đã đứng sang một bên, dựa vào ngọn đèn đường, tim đập dữ dội.
Nhưng ngay cả như vậy đi nữa, cho dù bây giờ cô cảm thấy rất hoảng hốt nhưng tâm trí của Cố Tư vẫn còn chạy được.
Nếu là lúc bình thường, cô đi đường không chú ý bị đụng vào thì cũng chẳng qua là bị té ngã, bị xước tí da mà thôi
Như vậy không đáng để tiêu tiền thuê người làm gì cho phí.
Cho nên bây giờ có người giở trò sau lưng thuê người va chạm với cô chắc chắn là có mục đích khác.
Với tình trạng cơ thể hiện giờ của cô nếu bị đụng vào sẽ có hậu quả gì, chắc đó mới là mục đích thật sự của người kia.
Ai đó đã biết rằng cô đang mang thai, và họ không thực sự muốn giữ đứa nhỏ tồn tại.
Cố Tư nghĩ đến Phương Tố đầu tiên.
Hiện người biết cô đang mang thai và có khả năng ra tay với cô cũng chính là Phương Tố.
Nhưng sau khi nhớ về phản ứng trước đây của Phương Tố, Cố Tư cảm thấy chuyện này không chắc lắm.
Phản ứng của Phương Tố khi đó không có nghĩa là không muốn cô sinh ra đứa trẻ này.
Sau lại, bà ta khó chịu cũng là vì cô muốn để con mang họ Cố.
Ý của Phương Tố chắc là muốn cho đứa nhỏ cùng họ với Trì Uyên.
Trước khi bà ta rời khỏi phòng, còn lẩm bà lẩm bẩm nói một câu, “Mình vậy mà thực sự sắp trở thành bà nội rồi.”
Theo hiểu biết của Cố Tư, Phương Tố chắc là sẽ không làm điều này.
Nhưng nếu không phải là Phương Tố, cô thực sự không thể nghĩ đến ai khác.
Cô thậm chí còn không nói với Mạnh Sướng chuyện mình mang thai.
Mà Nguyễn Thừa Phong biết chuyện này lại không có khả năng ra tay với cô.
Suy nghĩ của Cố Tư đột nhiên trở nên lộn xộn.
Những người khác… cô thật sự không thể nghĩ đến ai khác.
Cô cũng không đắc tội bất kỳ người lạ nào.
Cố Tư liếc nhìn người đàn ông trên mặt đất.
Vẻ mặt người đàn ông trông rất đau khổ.
Xem bộ dạng này chắc cũng không hỏi ra được cái gì.
Cố Tư hít một hơi thật sâu, vừa rồi cô quá lo lắng, trong bụng có chút không thoải mái.
Cô đứng dựa không bao lâu, bên cạnh có một chiếc xe dừng lại, có mấy người ào ào đi xuống.
Cố Tư không biết những người này.
Cô vốn tưởng rằng Trì Uyên gọi điện thoại cho Tử Thư, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Khi những người đó đi tới, Trì Uyên thu chân lại, có chút không kiên nhẫn xua tay, “Mang anh ta đi đi.”
Người đàn ông lẩm bẩm chứ không vùng vẫy, bị mấy người đàn ông to lớn khiêng lên xe.
Trì Uyên đi tới, ôm lấy Cố Tư, “Sợ lắm đúng không?”
Cố Tư nắm lấy vạt áo của Trì Uyên, ừ một tiếng, “Em muốn về nhà.”
Trì Uyên gật đầu, “Được, về nhà thôi.”
Hai người cũng không có đi ra ngoài quá xa, lập tức quay đầu trở về nhà.
Cố Tư trở về phòng, nằm ở trên giường, cũng không thấy buồn ngủ.
Mà Trì Uyên thì cầm điện thoại gọi người này đến người khác.
Nghe một lúc, có vẻ như tất cả đều nói về người đàn ông vừa rồi.
Cố Tư vò đầu bứt tóc, ở trong đầu sắp xếp lại mọi chuyện một lần nữa.
Nguyễn Thừa Phong và Phương Tố tuy biết cô đang mang thai nhưng tạm thời có thể loại khỏi diện tình nghi.
Người không biết cô mang thai nhưng lại muốn ra tay với cô có Tùy Mị, còn có cả Cố Vạn Lí.
Cố Tư cũng không biết Cố Vạn Lí có đi theo qua đây không.
Nhưng xem qua ăn mặc của Cố Vạn Lí trước đó thì bảo ông ta tiêu tiền để thuê người va chạm cô như thế này thì có vẻ không hợp lý.
Rõ ràng Cố Vạn Lí sống không tốt lắm, ông ta muốn kiếm tiền từ cô, không có lý do gì để làm như vậy.
Như vậy chỉ còn Tùy Mị.
Nhưng Tùy Mị không biết gì cả.
Hơn nữa, Cố Tư nhận thấy được kiểu người như Tùy Mị dường như không thèm làm loại việc như thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại thì dường như ai cũng không có hiềm nghi, quả thực rất sốt ruột.
Chẳng lẽ chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thật à?
Nhưng nếu nói là ngoài ý muốn Cố Tư cảm thấy không giống lắm.
Đoạn cuối, lúc người đàn ông kia lao vào đụng, anh ta còn cố tình nhìn chằm chằm vào cô, cứ như để đề phòng cô tránh né được vậy.
Nhìn bộ dạng đó, chắc chắn là cố ý.
Trì Uyên đứng ở hành lang gọi xong cú điện thoại cuối cùng, sau đó anh vào phòng.
Anh đi tới, ngồi trên giường, “Mẹ anh nói lát nữa qua đây.”
Cố Tư sửng sốt, “Mẹ anh á? Bà ấy qua đây làm gì?”
Trì Uyên thở dài, “Vừa rồi mẹ anh gọi điện thoại đến, anh có nói qua em suýt gặp chuyện không may.
Bà ấy vừa nghe vậy liền có chút sốt ruột, bảo là qua đây xem một chút.”
Cố Tư mím miệng, sau khi suy nghĩ hồi lâu, ồ một tiếng.
Cô cũng thật sự không biết nói cái gì cho phải.
Trì Uyên giơ tay vuốt tóc của Cố Tư, “Người hồi nãy anh đã bảo người mang về rồi.
Anh bảo họ tối nay hỏi anh ta cho tử tế, xem có thể lấy được chút manh mối nào hay không.”
Cố Tư nhìn Trì Uyên, “Vậy có người đang cố ý làm hại em thật à?”
Trì Uyên cũng không đoán ra được, giọng điệu ngập ngừng, “Nhưng anh không hiểu lắm.
Thuê người đụng một chút như vậy thôi thì có chuyện gì nghiêm trọng đâu chứ.
Người kia rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”
Ánh mắt Cố Tư lóe lên, giọng nói yếu ớt hùa theo một câu, “Nói vậy cũng đúng.”.