Phương Tố rất nhanh qua tới, chạy một mạch thẳng lên lầu.
Bà ta thấy Cố Tư cả người không bị thương chỗ nào ngồi ở đó dường như mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bà ta cũng không thèm nhìn Trì Uyên, trực tiếp đi đến bên giường, “Cô có chỗ nào không thoải mái không? Bị dọa sợ hãi rồi đúng không? Trong nhà có thuốc uống an thần không? Đi lấy uống một chút cho đỡ.”
Trì Uyên bị hành động này của Phương Tố làm hoảng sợ, anh nhíu mày, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Phương Tố trước kia như thế nào cũng xem Cố Tư không vừa mắt.
Bây giờ bà lại bày ra cái bộ dạng lo lắng sốt ruột, đã vậy nhìn cũng không giống như là giả vờ diễn.
Cái này làm cho Trì Uyên thật sự khó hiểu.
Phương Tố sửng sốt, a một tiếng.
Bà ta cũng biết phản ứng của mình có chút không đúng, vì vậy liền ha ha cười nói: “Không có việc gì, không phải nói hai đứa gặp chút chuyện sao? Con trai, con thế nào rồi, con không sao chứ?”
Trì Uyên nhìn chằm chằm Phương Tố một lúc mới lắc đầu, “Con không sao, người đó không phải nhằm vào con.”
Phương Tố nhìn Cố Tư, vừa lúc Cố Tư cũng đang nhìn bà ta, đột nhiên bà ta cảm thấy hơi xấu hổ.
Trước kia bà ta như thế nào sẽ quan tâm như vậy tới Cố Tư chứ, nói mấy câu đều phải đâm chọt vài cái mới chịu.
Bây giờ đột nhiên quan tâm như thế này, bà ta cũng nghĩ tới, như thế này có chút không tự nhiên.
Phương Tố thở ra một hơi, chuyển chủ đề nói, “Người kia là ai vậy, đi đường buổi tối cũng không nhìn đường mà đi nữa?”
Cố Tư nhìn chằm chằm vào Phương Tố, sau một lúc lâu mới nói, “Cũng đã khuya thế này rồi, sao bà lại qua đây vậy?”
Phương Tố trừng mắt nhìn, “Tôi lo cho con trai tôi không được à, lỡ nó bị cô liên lụy làm bị thương thì thế nào hả?”
Bà ta ngạnh cổ lên, nhìn vẫn hung dữ như trước đây.
Nhưng Cố Tư lại bật cười.
Hổ giấy thì mãi mãi chỉ là hổ giấy mà thôi.
Một lúc sau, phía Trì Uyên lại có điện thoại, anh lại đi ra khỏi phòng để nghe máy.
Phương Tố suy nghĩ một chút, đóng cửa lại, sau đó tiến gần đến bên cạnh Cố Tư, “Cô thật không có việc gì chứ? Có muốn đi bệnh viện không? Tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm.”
Không thể đến bệnh viện, nếu đi Trì Uyên sẽ biết chuyện mất.
Cố Tư lắc đầu, “Tôi không sao, bây giờ tôi tốt hơn nhiều.”
Phương Tố thở dài, “Sau này đừng đi ra ngoài buổi tối nữa.
Bên ngoài kiểu người nào cũng có.
Đừng nói là có người cố tình làm vậy, chỉ là không chú ý bị đụng một cái cũng rất dễ bị thương nữa là.”
Bà ta lại không tự giác mà bắt đầu dặn dò Cố Tư.
Cố Tư nhìn Phương Tố, cô thật ra cũng không quen lắm, “Trời cũng khuya rồi, bà cũng về nghỉ ngơi đi.
Bên chỗ tôi cũng không có việc gì, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Phương Tố a một tiếng, đứng dậy nói, “Được rồi, cô ngủ đi, tôi đi gặp con trai tôi.”
Bà ta vẫn có chút ngoài lạnh trong nóng, xoay người rời khỏi phòng.
Cố Tư liền nằm xuống, cô tắt đèn.
Thật ra cô cũng ngủ không được.
Chuyện này vẫn luôn không nghĩ ra được, cô vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Phương Tố đi ra ngoài, nhìn Trì Uyên vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Trì Uyên dựa vào tường, vẻ mặt có chút lạnh thấu xương.
Phương Tố đợi ở gần đó.
Một lúc sau, Trì Uyên cúp điện thoại.
Phương Tố lúc này mới mở miệng: “Cô ấy ngủ rồi, chúng ta đi xuống nói chuyện.”
Trì Uyên gật đầu và đi theo Phương Tố xuống lầu.
Xuống lầu rồi, Phương Tố cau mày, “Con chắc chắn người đó là cố ý à? Không phải là không cẩn thận, hay là nhìn đường không rõ sao?”
Trì Uyên lắc đầu, “Mặc dù không biết mục đích của họ là gì, nhưng chắc chắn là có người thuê.
Điện thoại di động của người đó ở đây, mẹ nhìn xem.”
Anh đưa điện thoại cho Phương Tố.
Có một tin nhắn trong điện thoại, là tin nhắn được gửi đến sau khi Cố Tư gặp chuyện.
Chỉ có hai từ và một dấu câu trên đó: Đã xong?
Hai từ không đầu không đuôi, nhìn như thế nào cũng thấy đáng nghi.
Tin nhắn này được gửi bởi người thực hiện cuộc gọi cuối cùng.
Hiện tại Trì Uyên đã cử người điều tra người đã gọi cuộc gọi đó.
Phương Tố nhìn chằm chằm vào tin nhắn một hồi, vẻ mặt cũng tối sầm lại, “Nhìn như vậy quả thật rất giống có người giở trò sau lưng.”
Trì Uyên cầm điện thoại lại, cân nhắc suy nghĩ, nói, “Chỉ là con không hiểu lắm họ muốn làm cái gì, làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Phương Tố dừng một chút, vẻ mặt liền trở nên phức tạp một chút.
Dĩ nhiên nếu là trước đây, việc này sẽ không có ý nghĩa gì cả, nhưng bây giờ lại khác.
Vẻ mặt của Phương Tố sau đó càng tệ đi.
Chuyện Cố Tư lúc này đang mang thai là chuyện đang được giấu diếm thì làm sao có người khác biết được.
Người đó còn muốn ra tay với Cố Tư nữa.
Rốt cuộc thì người phía sau màn có thù hận gì với Cố Tư chứ.
Phương Tố suy nghĩ một chút nói: “Con ở lại bên này chút đi, giờ mẹ về luôn đây, cũng muộn rồi.”
Trì Uyên cũng không nghĩ nhiều như vậy, gật đầu, “Mẹ trở về nhớ chú ý an toàn.”
Phương Tố nói ừ ừ, quay người đi xuống lầu để rời đi.
Ra khỏi nhà Cố Tư, bà ta vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Tùy Mị.
Qua một lúc lâu mới thấy bên kia nhấc máy, nghe giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi, “Dì ạ.”
Phương Tố nói, “Con đang bận sao?”
Tùy Mị ừ một tiếng: “Con còn đang làm thêm giờ, việc có chút nhiều.
Có chuyện gì sao gì?”
Phương Tố nở nụ cười, “Không có việc gì, chỉ là gọi điện hỏi thăm tình hình con thế nào thôi.
Cũng đã mấy ngày không gặp rồi còn gì.”
Tùy Mị thở dài, “Haizz, gần đây con thực sự bận quay cuồng luôn.
Hôm nay con vẫn còn phải ở công ty đây này.
Việc tới tấp, thật là làm người ta muốn phát điên luôn.”
Phương Tố ừ một tiếng: “Cứ từ từ, sau quen thì được rồi.”
Tùy Mị liền nở nụ cười, “Đúng vậy, con giờ chỉ có thể tranh thủ thời gian làm hết mấy việc này, tiếp theo con có thể sẽ dễ dàng hơn chút.”
Phương Tố chần chờ nói: “Vậy con cứ bận đi, dì cũng không không có chuyện, cứ như vậy đã nhé.”
Đầu dây bên kia nói một tiếng được, Phương Tố cúp điện thoại.
Sau đó bà khẽ nhíu mày, giọng điệu của Tùy Mị nghe không khác gì lúc trước.
Có vẻ như chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.
Bà quay người đi vào lề đường, bắt một chiếc taxi.
Bây giờ cảm giác của bà ta đối với Tùy Mị có chút phức tạp, cũng không phải chán ghét, chỉ là thất vọng, rất thất vọng.
Bà ta thực sự đối xử với Tùy Mị như con gái của mình, vậy mà Tùy Mị lại mang ý muốn lợi dụng bà ta.
Sau khi nghĩ lại, bà ta cảm thấy những việc mình đã làm cho Tùy Mị trước đây đều vô nghĩa.
Về phần Cố Tư, bà ta vẫn không thích cô.
Nhưng là bà ta không thích Cố Tư không có nghĩa là bà ta không thích khối thịt trong bụng cô.
Đó là con của Trì Uyên và là cháu của bà ta.
Ôi trời, bà ta sắp lên chức bà nội rồi.
Nghĩ lại bà ta vẫn thấy rất đột nhiên, bỗng nhiên cảm thấy như mình già đi rất nhiều.
Phương Tố thở dài và bắt taxi rời đi.
Mà Cố Tư bên này đang nằm trên giường, trằn trọc đến qua nửa đêm mới ngủ được.
Mà cô nằm ngủ, mơ cũng không được yên.
Cô mơ thấy mình đang ôm một đứa trẻ, không biết đang bị ai đuổi theo.
Tất cả những gì cô nghĩ tới bây giờ chỉ là cùng đứa nhỏ nhanh chóng trốn khỏi nơi này.
Nhưng thứ vô hình đằng sau cứ đuổi theo cô.
Cố Tư toát mồ hôi, lo lắng và sợ hãi.
Buổi sáng tỉnh dậy cô hoảng hốt, vừa mở mắt ra đã cảm thấy trên người mình nhầy nhụa.
Hơn nữa cô thực sự rất mệt.
Mặc dù chỉ chạy trong mơ, nhưng nó giống như đang chạy vài vòng lớn trong thực tế vậy.
Cố Tư ngồi dậy và nhìn ra cửa sổ.
Hôm nay trời khá đẹp, rất nhiều ánh mặt trời.
Phiền muộn bao trùm đêm qua dường như đã tiêu tán đi rất nhiều.
Cô đứng dậy, hít thở sâu và cố gắng làm cho bản thân nhìn khỏe khoắn lên.
Trì Uyên đang nấu ăn ở dưới lầu, hình như anh đã mở khóa được rất nhiều kỹ năng bếp núc, hiện tại anh có thể làm ra những thứ không rắc rối lắm.
Cố Tư đi qua chào hỏi với Trì Uyên, “Chào buổi sáng.”
Trì Uyên cả đêm không ngủ nhiều.
Nhưng nhìn trạng thái của anh còn khá tốt: “Bữa sáng sắp xong rồi.
Ăn xong anh đưa em đến cửa hàng.”
Anh kiểm tra thời gian, “Lát nữa anh đi qua xem người đàn ông hôm qua như thế nào.
Đã qua một đêm, chắc cũng dễ hỏi hơn rồi.”.