Cố Tư mặc dù không thấy Trì Uyên nhưng vẫn trả lời, “Em không sao, có Chương Tự Chi ở đây thì người kia cũng không dám đến gần.”
Trì Uyên bước tới rồi ngồi kế bên cô, sau đó cầm lấy bàn tay cô mà vuốt ve, mở miệng nói chuyện với Chương Tự Chi, “Người ở bên kia của anh, nhớ chú ý một chút.”
Anh ta ừ ừ hai tiếng, ánh mắt lướt qua tay của hai người, “Đã giam lại, nhưng tôi cũng không biết cách tra hỏi, tôi nghĩ là anh phải tự mình ra tay thôi, nếu để tôi làm thì không chết cũng là bị thương.”
Anh ừ một chút, “Tôi sẽ qua chỗ kia của anh để xem người này.”
Chị Trần thấy mọi người đã về đến nhà, nên cũng bắt đầu đi nấu cơm.
Cố Tư ngửi thấy mùi khói dầu trong bếp, dạ dày liền có chút không thoải mái.
Cô đứng lên, “Em đi lên lầu trước đây, hai người cứ nói chuyện đi.”
Phương Tố cũng đoán được rằng cô không khỏe, vội vàng nói, “Thời gian đi chơi lâu như vậy chắc cô cũng mệt rồi, cô lên lầu nghỉ đi.”
Cố Tư không nhìn ai, chậm rãi từ tốn đi lên lầu, thay một bộ quần áo khác, sau đó liền lên giường nằm.
Cơn buồn ngủ ập tới rất nhanh, nhưng cô vẫn còn muốn suy nghĩ một chút xem, nếu như Tùy Mị muốn đối phó cô thì tại sao phải thuê người làm?
Nhưng đầu óc cô đã mơ màng, sau khi nhớ lại những lần mình và Tùy Mị bất hòa, thì cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Những người ở dưới lầu đang thương lượng cái gì, Cố Tư đều không biết.
Cô chỉ lo ngủ mà thôi, nhưng đột nhiên lại cảm giác được có người ôm mình vào lòng rồi nói, “Tính tình thật xấu!”
Đầu óc cô không rõ lắm, vội vàng lẩn trốn, người kia thấy vậy liền cười.
Cố Tư cũng nghe không rõ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Trì Uyên nằm bên cạnh chu miệng chờ cô ngủ, sau đó mới nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô.
Nhưng không lâu sau, Phương Tố đã xuất hiện.
Bà cũng không có vào phòng, chỉ đứng ở cửa nói, “Nhờ con lên kêu con bé xuống ăn cơm, rốt cuộc con đang làm gì vậy?”
Trì Uyên cười, “Mẹ chờ một chút, đợi cô ấy ngủ say rồi thì con sẽ bế cô ấy xuống.”
Bà cũng có hơi không vui, “Con nhanh lên một chút, phải ăn cơm trước rồi mới ngủ được chứ, nếu không một lát thức ăn sẽ nguội, hương vị cũng không ngon đâu.”
Anh buồn bực cười một tiếng, giống như có chút không biết làm thế nào, “Được, con biết rồi.”
Phương Tố đứng ở cửa một hồi rồi liền đi xuống.
Trì Uyên sờ mặt của Cố Tư, nhỏ giọng kêu cô, “Cố Tư, dậy ăn cơm đi.”
Nhưng một chút phản ứng cô cũng không có.
Anh nhìn chằm chằm cô, một giây sau liền cúi đầu hôn một cái.
Cái này so với cách kêu thông thường thì hiệu quả lớn hơn nhiều, mấy giây sau Cố Tư liền mở hai mắt ra, sau đó đánh Trì Uyên một cái.
Anh cũng buông cô ra, cười một tiếng, “Em dậy rồi thì mau đi xuống ăn cơm.”
Cố Tư cau mày, “Trì Uyên, anh có thể cần mặt mũi hơn được hay không?”
Trì Uyên cũng không để ý đến cái này, kéo cô ngồi dậy, rồi anh liền đi vào phòng tắm lấy khăn lông để cô lau mặt.
Cố Tư cũng không di chuyển, trời bên ngoài đã hơi tối rồi, trong phòng cũng không có mở đèn, nên cô liền nhìn Trì Uyên một chút.
Người đàn ông này bây giờ rất dịu dàng, so với trước kia lạnh lùng thì hiện tại càng có sức hút hơn.
Vậy nên trước kia, anh quả thật là không yêu cô.
Tâm trạng của cô hơi phức tạp, một câu cũng không nói.
Đến khi Trì Uyên cầm khăn lông đi cất thì cô mới từ từ bước xuống giường.
Anh đi ra, sau đó cầm tay dắt cô xuống lầu, thế nhưng Cố Tư cũng không giãy giụa.
Anh không nhịn được liền cười lên.
Chương Tự Chi và Phương Tố đang chờ dưới lầu, bà cũng hỏi anh ta về một số chuyện của nhà họ Chương.
Thật ra Chương Tự Chi cũng không quá hiểu chuyện của nhà họ Chương, anh ta chỉ biết chuyện công ty còn việc ở nhà tổ thì hoàn toàn không biết.
Anh ta cũng không sống ở đó, thế nên cũng không biết nói gì với Phương Tố.
Trì Uyên cùng Cố Tư đang đi trên cầu thang, anh liền lên tiếng, “Chương trình kia của chị Ba cậu ta dạo này cũng khá tốt, lần này chắc hẳn là có thể kiếm được một số tiền lớn.”
Anh nói chính là chương trình tuyển chọn mà Ninh Tôn đang tham gia.
Chương Tự Chi cũng ừ một tiếng, “Đúng vậy, chị Ba của tôi gần đây rất vui vẻ, khiến cho cuộc sống của anh Ba cũng tốt hơn nhiều.”
Cố Tư không muốn nghe những cái này, chỉ lo ăn cơm trên bàn.
Tay nghề của chị Trần quả thật là không tệ, món nào cũng có màu sắc đẹp mắt và mùi thơm hấp dẫn.
Chén đũa của Cố Tư cũng đã được bày ra, thế nên cô liền nhanh chóng ngồi xuống.
Trì Uyên cũng tiếp tục đề tài vừa nãy, “Chương trình này của chị Ba anh sẽ sớm có thể cho ra mắt một nhóm thần tượng mới thôi.”
Chương Tự Chi liền chuyển chủ đề lên người Ninh Tôn, “Đúng vậy, lần trước tôi có nghe chị ấy nói chuyện, chị ấy nói là Ninh Tôn được rất nhiều công ty tìm tới, nhưng chị ấy không kí hợp đồng với nghệ sĩ, nếu không cũng muốn ký kết với bọn họ.”
Anh ta cười lên, “Tôi còn cố ý nói với chị ấy rằng, nhất định phải giúp Ninh Tôn tìm một công ty đáng tin một chút.”
Trì Uyên còn ừ một tiếng, “Chị ấy không ký hợp đồng với nghệ sĩ, quả thật là rất đáng tiếc.”
Anh ta cũng gật đầu một cái, “Nếu như A Tôn có thể phát triển dưới tay chị Ba thì quả thật là rất tốt, nhưng mà chị Ba của tôi lại sợ phiền phức, công việc quản lý nghệ sĩ này mặc dù lợi nhuận rất cao nhưng mà phải giải quyết rất nhiều chuyện, nên chị ấy không muốn làm.”
Trì Uyên cũng đồng ý, “Như vậy cũng hợp lý.”
Nói xong, anh liền nhìn Cố Tư một cái, nhưng cô giống như là không quan tâm chuyện bọn họ nói, vẫn đang ăn rất vui vẻ.
Trì Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc ăn cơm thì cô cũng không nói gì, quả thật là muốn ăn xong sớm.
Cuối cùng cô cũng đặt đũa xuống, “Ăn xong rồi.”
Sau đó trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
Phương Tố nhìn một chút, giọng cũng rất vui vẻ, “Cố Tư ăn cơm rất tốt, nếu như vậy thì đứa trẻ cũng sẽ lớn rất nhanh.”
Chương Tự Chi nghe vậy thì nhìn bà chằm chằm, “Đứa trẻ?”
Bà có hơi không hiểu, nhìn Trì Uyên một cái, “Tự Chi vẫn còn chưa biết sao?”
Anh cũng cười, “Hôm trước con nói rồi, chắc lúc đó đang say nên anh ta không nghe rõ.”
Chương Tự Chi nháy mắt, sau đó liền nhíu mày.
Thực ra bữa cơm hôm đó thì Trì Uyên cũng đã nói, anh đang rất vui vì Cố Tư mang thai rồi, anh sẽ sớm được làm ba thôi.
Nhưng lúc đó lại đang ở cuối bữa ăn, mọi người đã uống hơi say.
Thế nên Chương Tự Chi mới không nghe rõ lời Trì Uyên nói.
Thật lâu sau anh ta mới mở miệng, “Hai người nói là Cố Tư mang thai sao?”
Phương Tố hé miệng gật đầu, “Đúng vậy, con bé sắp làm mẹ rồi, A Uyên cũng sắp lên chức ba rồi.”
Anh ta cũng không cười, chỉ nháy mắt mấy cái, giống như là cảm thấy hơi khó tin, “Thật sao? Cô ấy mang thai rồi sao?”
Anh ta quả thật là hết sức bất ngờ, cũng không hiểu tại sao Cố Tư lại muốn làm mẹ.
Cô ấy có hiểu việc đó có ý nghĩ thế nào không, có làm được không, sẽ có trách nhiệm với việc đó chứ?
Cô vẫn giống như là một đứa con nít, sao có thể sinh con được?
Nhưng lập tức sắc mặt của Chương Tự Chi tối lại.
Sau khi Ninh Tôn rời đi một thời gian, khi trở lại thì thế giới như đảo lộn vậy.
Không biết khi cậu ta nghe được tin này, thì sẽ phản ứng như thế nào?
Cố Tư đi ra ngoài, sau đó ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, không muốn quan tâm tới cái gì hết.
Cô thấy hơi mệt, vẫn muốn ngủ thêm một chút, cả người vô cùng lười biếng.
Sau khi ngồi được một lúc thì cô lại nằm xuống, nhìn chằm chằm ti vi, không đến một phút sau thì cô liền nhắm mắt lại.
Đến khi Trì Uyên và Chương Tự Chi rời khỏi phòng ăn thì cô đã ngủ rồi.
Trì Uyên đi đến đứng bên ghế sô pha nhìn xuống.
Phương Tố lập tức đi đến than một tiếng.
“Sao con bé lại ngủ ở chỗ này, nếu như mệt thì đi về phòng nghỉ đi chứ.”
Anh cúi người xuống bế cô lên.
Cố Tư cũng theo thói quen mà ôm lấy cô anh, miệng còn lẩm bẩm câu “làm phiền anh.”
Trì Uyên thấy cảnh này thì liền cười.
Anh nhìn Chương Tự Chi một cái, “Tôi bế cô ấy lên trước, anh đợi tôi một lát.”
Lúc đang đi trên lầu, anh không nhịn được mà cúi xuống hôn cô một cái.
Mặc dù Cố Tư đang mơ màng, nhưng cũng hơi tỉnh táo lại.
Cô lầm bầm nói, “Đồ khốn nạn.”
Anh cũng ừ một tiếng, tiếp lời cô, “Trước kia anh quả thật là một tên khốn.”.