(*) Tam hỉ lâm môn: Ba việc vui mừng tới cùng một lúc.
Cố Tư cầm điện thoại,, đi ra sân và trả lời cuộc gọi.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia lập tức cười ha hả mở miệng nói: “Tư Tư à, con đang bận cái gì sao? Sao con không nghe điện thoại vậy?”
Cố Tư hạ giọng nói xuống nhưng giọng điệu không được tốt, “Biết tôi bận bịu nhiều việc không thể nghe điện thoại vậy mà bà còn gọi đi gọi lại như vậy à.”
Giọng của người phụ nữ dừng lại một chút dường như có chút ngượng ngùng.
Nhưng cũng chỉ như vậy trong vài giây rồi vẫn cười nói, “Lần trước mẹ gọi cho con, con cũng chưa nói câu nào.
Em gái con không nghe thấy giọng của con cứ nhắc con mãi thôi, giờ con bé muốn nói chuyện với con một chút.”
Cố Tư mở miệng nói thẳng, “Tôi không có em gái, bà muốn tôi nói với bà bao nhiêu lần nữa hả? Tôi nói cho bà biết, tôi không có quan hệ gì với bà cả, bà đừng có đến quấy rầy tôi nữa.”
Giọng nói ở đằng kia hạ xuống, “Tư Tư, con đừng như vậy, con như thế này làm trong lòng mẹ rất khó chịu.”
Cố Tư mới không quan tâm trong lòng bà ta có khó chịu hay không, giọng nói của cô lạnh lùng, “Tôi nói cho bà biết, bà đang nghĩ gì trong đầu tôi đều biết cả.
Bà đừng tưởng bà và Cố Vạn Lí tính toán cái gì người khác không nghĩ ra.
Hai người bớt nằm mơ lại đi, tôi sẽ không nhận hai người đâu.”
Giọng nói đằng kia lại thấp hơn chút nữa, “Tư Tư, mẹ là mẹ của con, sao con có thể nói mẹ con như vậy chứ?”
Cố Tư cười chế nhạo, “Tôi không có mẹ, mẹ tôi mất từ lâu rồi.
Trên đời này tôi không còn người thân nào cả, một người cũng không còn lại, tất cả đều chết hết cả rồi.”
Có vẻ như người ở đầu dây bên kia bị kích thích bởi từ “chết”, bà ta lạnh giọng nói: “Được, được thôi.
Cô đã như thế này rồi thì đừng trách chúng tôi.”
Nghe mà xem, bà ta nói như vậy còn dễ nghe hơn hồi nãy nhiều.
Diễn nhiều trò như vậy làm cái gì cơ chứ, sống thật với bản thân không phải càng tốt hơn à.
Cố Tư trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó cô đứng ở chỗ cũ, cố gắng ổn định cảm xúc, nếu không sẽ dễ dàng bị phát hiện cảm xúc không ổn ngay khi vừa bước vào.
Cô đứng ở đây một lúc, chưa kịp ổn định hoàn toàn thì có một bàn tay đặt lên vai cô.
Phương Tố đứng sau lưng cô, giọng nói trầm thấp lại thêm chút dịu dàng, “Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là ai gọi đến vậy? Là người cô không thích à?”
Cố Tư quay đầu nhìn Phương Tố một chút, mím môi, “Là người không thích.”
Phương Tố nhìn Cố Tư một cái, “Nếu cô gặp chuyện gì khó khăn, cứ nói ra đi, chúng ta đều ở đây.”
Cố Tư nói câu không có, sau đó còn nói, “Không phải vấn đề lớn gì cả.”
Phương Tố lập tức thở dài, “Cô là người có suy nghĩ riêng của mình.
Cô tự biết mình phải làm gì, tôi cũng không nhiều chuyện làm gì.”
Hai người đứng ở đây một lúc trước khi trở lại phòng khách.
Hai bà cụ đều là người rất tinh ý, mặc dù biểu hiện của Cố Tư đã hết sức kiềm chế nhưng họ vẫn nhìn ra vấn đề.
Bà cụ Trì vẫn tươi cười, “Tiểu Tư, lại đây nào, qua nói chuyện với bà nội một chút.
Có chuyện gì vậy, sao lại không vui vậy?”
Cố Tư cố gắng hết sức để làm cho mình trông bình thường, “Không có việc gì ạ, chỉ là cháu có chút mệt thôi, không có việc gì khác đâu ạ.”
Cố Tư vẫn chưa ăn, Phương Tố dường như giờ mới chợt nhớ ra, bà ta nhanh chóng nhờ chị Trần làm cho Cố Tư thứ gì đó để ăn.
Bà cụ nhìn chằm chằm Cố Tư hồi lâu, nhưng cuối cùng không hỏi nhiều như vậy.
Buổi trưa Trì Uyên trở về, một nhóm người trong nhà vẫn chưa rời đi, Phương Tố mời tất cả ở lại ăn cơm.
Trì Uyên vừa tiến đến, trước tiên tìm xung quanh một chút, “Cố Tư đâu rồi ạ?”
Phương Tố hừ một chút, “Mới vào nhà cái là đi tìm vợ ngay, nhiều người ở đây như vậy cũng không quan trọng bằng vợ anh nhỉ?”
Trì Uyên cười, sau đó nói, “Ở trên lầu sao ạ? Cô ấy đang ngủ à?”
Bà cụ Trì ừ một tiếng, “Lúc nãy có ngồi ở bên nói chuyện với bọn bà một lát, sau nhìn thấy con bé trông hơi mệt nên bà để con bé lên lầu nghỉ ngơi một chút, lát nữa ăn cơm rồi hãy gọi.”
Trì Uyên a một tiếng, suy nghĩ một chút vẫn là nói, “Cháu đi lên xem một chút.”
Bà cụ Nguyễn lập tức cười rộ lên, “Bà cũng chưa thấy bộ dạng A Uyên như thế này bao giờ đâu.
Đúng thật là anh hùng nào cũng đều không thể qua ải mỹ nhân mà.”
Trì Uyên cũng không phản bác bất cứ điều gì, chỉ mỉm cười rồi đi thẳng lên lầu.
Cố Tư nằm trên giường, trông như đang ngủ.
Trì Uyên đi tới, giảm nhỏ tiếng động, ngồi xuống bên cạnh Cố Tư, giơ tay sờ tóc cô.
Cố Tư mở mắt ngay lập tức.
Trì Uyên cúi người nghiêng tới, “Anh làm em tỉnh sao?”
Động tác của Cố Tư không thay đổi, cô chớp mắt, “Không.”
Trực giác nói cho Trì Uyên biết cảm xúc của Cố Tư không tốt lắm, anh ngẫm lại rồi hỏi, “Dưới lầu ồn ào quá làm em không nghỉ ngơi tử tế được à?”
Cố Tư vẫn nói, “Không.”
Lần này thì Trì Uyên hoàn toàn xác định, Cố Tư thật sự đang có tâm trạng tồi tệ.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lần này Cố Tư nhắm mắt lại và không nói nữa.
Trì Uyên nghiêng người hôn lên mặt cô, “Em cứ ngủ trước đi, lát nữa ăn cơm anh sẽ gọi em xuống.”
Anh đắp chăn cho Cố Tư, rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa, anh không đi xuống lầu ngay mà là trực tiếp cầm điện thoại gọi ra ngoài.
Bên kia bắt máy rất nhanh, Trì Uyên trực tiếp bàn giao, “Có lịch sử trò chuyện của số điện thoại này, anh đi giúp tôi kiểm tra một chút.”
Anh báo số của Cố Tư, đầu dây bên kia lập tức hiểu rõ.
Trì Uyên cúp điện thoại, đứng tại chỗ một lúc rồi mới đi xuống lầu.
Anh biết diễn hơn Cố Tư nhiều, vừa mới xuất hiện ở đầu cầu thang trên mặt anh đã mang theo nụ cười.
Dưới lầu vốn đã vô cùng náo nhiệt, Trì Uyên đi qua một cái bầu không khí liền càng náo nhiệt hơn.
Anh có một chút khiếu hài hước, làm cho không khí xung quanh cũng nóng lên theo.
Bà cụ Nguyễn hơi xúc động, “Nhìn A Uyên ấy à, được yêu mến nhiều hơn so với trước kia nhiều nhỉ.”
Bà cụ Trì gật đầu, “Đúng vậy.
Bà xem đi, bây giờ nó còn có thể ngồi xuống nói chuyện đùa với chúng ta, lúc trước nó mới không làm như vậy đâu.”
Trì Uyên cười lên, “Có sao ạ? Cháu cảm thấy cháu không có gì khác với lúc trước cả mà, cháu vẫn như vậy, có thay đổi gì đâu ạ.”
Anh duỗi tay ôm Phương Tố đang ngồi ở bên cạnh, “Nếu nói thay đổi nhiều, vậy phải nói tới mẹ cháu mới phải chứ.
Mẹ của cháu thay đổi, hẳn là mọi người đều có thể nhìn ra.”
Hai bà cụ cùng lúc đổ dồn ánh mắt vào người Phương Tố.
Sao có thể không cảm nhận được chứ? Lần trước đến đây bà cụ Trì đã nhìn ra Phương Tố thay đổi.
Bà cụ Nguyễn hôm nay mới đến cũng vô cùng kinh ngạc.
Lúc trước bà cũng không phải chưa gặp qua Phương Tố.
Trước đó bà có đi qua nhà họ Trì, Phương Tố cũng không phải như bây giờ.
Bà cụ Trì nhìn Phương Tố, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Đúng vậy.
A Tố thay đổi nhiều quá.”
Phương Tố không hiểu sao có một chút xấu hổ, bà ta chỉ cười cười không nói chuyện.
Trì Uyên còn nói, “Ba cháu hai ngày trước tan tầm là tới đây ăn cơm, sau đó ba còn nói với cháu, ba cảm thấy mẹ thay đổi nhiều quá, bà ấy hoàn toàn khác so với trước đây.”
Phương Tố nhìn Trì Uyên một cái, bà ta cũng không rõ những lời này là do Trì Uyên chính mình nói lung tung, hay là Trì Chúc thật sự đã nói như vậy.
Bà cụ Trì sững sờ, “ Hóa ra mấy hôm trước ba cháu về muộn là có qua bên này à? Bà đã nói mà.
Về nhà nó có nói đã ăn rồi, bà nghĩ, cũng không ra ngoài bàn chuyện làm ăn sao lại ăn ở ngoài cơ chứ?”
Trì Uyên trực tiếp ừ một tiếng, “Hai ngày đó mẹ cháu có chút không thoải mái, ba nói không yên tâm lắm nên tới xem một chút.”
Lời nói này nói ra thật dễ dàng làm người ta suy nghĩ lung tung.
Phương Tố mím miệng, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Trì Uyên lại vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng.
Bà cụ Trì nhìn Phương Tố một chút, “Hóa ra là như vậy à.”
Trì Uyên bật cười, “Chuyện của cháu và Cố Tư còn chưa biết như thế nào nhưng nói không chừng ba và mẹ cháu lại quay lại với nhau trước.
Thật ra như vậy cũng tốt, chờ sinh đứa nhỏ ra lại thành tam hỉ lâm môn rồi.”
Bà cụ cười, “Cũng đúng, nếu thật sự chính là như thế, vậy coi như đúng là tam hỉ rồi.”
Từ thái độ của bà cụ cũng không thể nhìn thấy được bà cụ ủng hộ hay phản đối chuyện của Phương Tố và Trì Chúc.
Phương Tố bên này cũng hơi yên lòng một chút..