Lần này người đàn ông không chống cự nôie nên đã cất tiếng kêu.
Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh trức tiế vỗ tay hai lần, "Tuyệt thật, anh đã đánh giá thấp em, anh nghĩ rằng em có một phần cùng với anh về phương diện này."
Anh cho rằng mình khá có khả năng chơi tay đen, nhưng nhìn hiện tại, Cố Tư hẳn là bằng anh.
Cố Tư lần này không lau vết máu trên dao, cô nhìn xuống chân của người đàn ông.
Sau đó đặt mũi dao xuống, đối diện với đùi của người đàn ông, "Tiếp theo, có được không?" Người đàn ông hét lên hai lần, còn chưa kịp nói thì vết cắt thứ ba của Cố Tư xuất hiện.
Âm thanh của người đàn ông lần này tương tự như tiếng giết một con lợn.
Trì Uyên đứng dậy, đi tới lấy con dao xuống, "Nhìn người em xem, có vết máu không."
Cố Tư lùi lại, trực tiếp nói: "Em đã xem hết rồi, không sao đâu."
Người đàn ông bị trói vào ghế và la hét không ngừng.
Trì Uyên nhìn chằm chằm, sau đó nói: "Như vậy là đủ rồi.
Chờ một chút không chừng sẽ nói."
Nguyễn Thừa Phong nhếch mép cười sang một bên, "Những đòn đánh mà người đàn ông trước mặt này nhận được hoàn toàn vô ích.
Nếu như anh nói sớm hơn thì không sao cả."
Cố Tư nhìn xung quanh, sau đó tìm một chiếc ghế hơi xa rồi ngồi xuống.!Cô chớp chớp mắt nhưng vẫn lộ ra vẻ ngây thơ vô tội.
Trì Uyên gọi người của mình đến cầm máu trước.
Ba vết thương này rất lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, người này trong chốc lát sẽ mất máu quá nhiều, đừng mong cầu được gì.
Dưới anh có một đám đàn ông thô bạo, không nghiêm túc khi băng bó khiến anh ta hét to hơn trước.
Cố Tư chép miệng hai lần, "Thật ồn ào."
Cô đứng lên, "Chờ anh ta không kêu nữa, các anh nói cho tôi biết, tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ xem đây là nơi nào."
Cô không đợi phản ứng của người khác mà đứng dậy đi ra ngoài.
Nơi này chỉ là một nhà kho, không có gì khác.
Cố Tư đi một vòng quanh nhà kho thì cảm thấy nó khá tồi tàn, lẽ ra phải bỏ hoang từ lâu.
Cô bước đến cửa nhà kho, nhìn xung quanh không có xe cộ qua lại.
Loại nơi này thực sự rất thích hợp để làm việc xấu.
Cô đã cười.
Vừa rồi xuống tay ba lần, cảm thấy phiền muộn trong lòng buông lỏng hơn phân nửa.
Vết thương trên lưng Phương Tố thật sự khiến cô cảm thấy rất tức giận.
Phương Tố được cưng chiều suốt nửa đời người, nhưng vì tội lỗi mà cô phải chịu, trong lòng cô vẫn không thể vượt qua được rào cản này.
Đứng ở cửa một lúc, có người chạy tới gọi cô.
Thủ hạ chạy đến gần cô và nói, "Thưa cô, hãy để tôi đi theo, tiên sinh nói rằng tốt hơn hết là không nên để cô đi lại một mình vì sợ xảy ra chuyện."
Cố Tư cười hỏi bên trong có chuyện gì, "Tên đó có nói chưa."
Nam nhân gật đầu, "Nói một chút, nhưng là bị thương nghiêm trọng nên hơi khó khăn khi nói."
Cố Tư cũng biết vừa rồi cô ra tay quá mạnh, chủ yếu là tức giận nên cũng không tỏ ra thương xót.
Để đối phó với loại người đó, cô thực sự không cần phải thương xót.
Cố Tư suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đi về phía nhà kho.
Còn chưa bước tới cửa, tiếng than khóc kia đã ập đến.
Cô chép miệng hai lần.
Kiên cường đến cuối cùng cũng phải chịu tội, nên nói gì thì nói sao phải phiền lòng.
Cố Tư đứng ở cửa kho nhìn vào trong.
Người đàn ông đã được rời khỏi ghế, và anh ta hiện đang nằm trên mặt đất, co rúm lại, toàn thân bê bết máu.
Trì Uyên bên cạnh hút thuốc, giẫm lên vết thương ở chân của anh ta, "Sau đó?"
Lúc đầu khi người đàn ông còn chưa lên tiếng, Trì Uyên đã dùng sức đặt chân lên, người đàn ông hét lên một tiếng, sau đó nói: "Tôi nói, tôi nói, tôi nói."
Cố Tư đang đứng ở cửa, chỉ nghe người đàn ông nói xen vào, anh ta nói người rủ anh ta đi qua thường nhờ anh ta làm loại chuyện này, nhưng chuyện anh ta làm trong quá khứ còn phiền phức hơn thế này, chỉ lần này thôi.
Đơn giản, hãy để anh ta dùng vật cứng đập vào bụng một người phụ nữ.
Hắn vốn tưởng rằng đơn giản như vậy, không cần bận tâm chút nào, nhưng không ngờ lại như vậy.
Trì Uyên hỏi ai đã thuê anh ta.
Người đàn ông nói: "Lão Báo, là lão Báo, tôi biết tên này, tên thật của lão không dùng nữa, người đi đường đều gọi lão như vậy."
Trì Uyên cười cười, "Lại là anh ta.
Tôi đã để người theo dõi rồi, còn có thể khiến anh ta đắc ý sao.
Xem ra người của tôi phải thay đổi rồi."
Cố Tư thấy thật nhàm chán, không làm gì, xem ra cũng không có chỗ để chơi.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống cửa, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tố.
Trong cảnh đẫm máu vừa rồi, hầu hết các cô gái bình thường xem xong đều buồn nôn, vậy mà Cố Tư xem xong lại thèm ăn.
Cố Tư quan tâm lắm, "Máu không phải là của em, em cần gì lo lắng nhiều như vậy, đi dạo một vòng, ăn cơm trước đi."
Trì Uyên và Nguyễn Thừa Phong chở cô đi cùng, đến một nhà hàng, ăn cơm trước.
Trì Uyên và Nguyễn Thừa Phong lúc nãy cũng không ăn nhiều, bây giờ mới ăn thêm một chút.
Trì Uyên gọi điện giữa chừng, kêu bác sĩ đến khâu kim cho người người vừa rồi.
.