Sau đó, ông nói, hãy đợi ông ở dưới nhà, và sau đó cúp máy.
Trì Chúc cũng không có trở lại phòng, nghe thấy tiếng động liền đi xuống lầu.
Phương Tố hít sâu hai hơi, không rõ vừa rồi có phải là nói bậy gì không.
Bà dường như không nói bất cứ điều gì bất thường.
Phương Tố che mặt, cảm thấy có chút bối rối.
Bên kia, Trì Uyên có chút bực bội sau khi cúp điện thoại.
Anh tự nhủ: "Tại sao ba lại gọi điện vào một thời điểm quan trọng như thế này? Đó thực sự là một sự phá bĩnh mà."
Cố Tư ngồi ở bên cạnh ghế lái phụ, sắc mặt có chút đỏ lên, đồng thời ngồi hạ xuống một chút.
Trước khi chuông điện thoại vang lên, Trì Uyên đã đè lên thân thể Cố Tư mà hôn, khó có thể tách ra.
Dù anh cũng biết mình không thể làm gì quá đáng, nhưng thật sự rất khó chịu khi bị cắt ngang như vậy.
Cố Tư mất một lúc mới bình tĩnh lại.
Cô nhắm mắt lại, có chút khó chịu, tại sao cô lại ngoan ngoãn như vậy, tại sao lại không vùng vẫy một chút.
Làm như thể cô đã chấp nhận anh ta.
Trì Uyên đặt điện thoại xuống, có chút bất lực, "Thôi, về đi, ba gọi về."
Cố Tư không nói chuyện, chỉ điều chỉnh ghế ngồi trở lại vị trí bình thường.!Trì Uyên lái xe hơi nhanh một chút, vừa về đến nhà liền thấy Trì Chúc đang hút thuốc ở cửa phòng khách.
Cố Tư ngẩng đầu nhìn, đèn trong phòng Phương Tố đã bật sáng.
Phương Tố còn chưa ngủ, Trì Chúc làm sao vậy?
Cố Tư có chút bất mãn với Trì Chúc, người đàn ông này thật sự không hiểu chuyện gì cả.
Cố Tư chào Trì Chúc rồi lên lầu.
Cô trực tiếp đến phòng của Phương Tố.
Phương Tố vẫn ngồi ở trên giường, vẻ mặt có chút khó khăn.
Cố Tư đi vào, chậm rãi đi đến bên giường, “Hai người có chuyện gì, tôi tưởng hôm nay sẽ tạo cơ hội cho hai người, quan hệ hai người có thể tạo bước nhảy vọt, chuyện này làm sao vậy, sao có thể một người trên lầu một dưới lầu? Bà thực sự làm tôi thất vọng quá nhiều, bà là không cố gắng đúng không "
Phương Tố cũng không thèm nhìn Cố Tư, chỉ ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng nhìn chằm chằm đầu gối của mình.
Cố Tư suy nghĩ một chút liền chuyển qua, "Sao vậy, ông ta nói gì khiến bà không vui?"
Phương Tố nghẹn ngào nói không ra lời.
Cố Tư tính tình không chịu nổi, "Chuyện quái quỷ gì vậy, bà nói tôi nghe xem."
Phương Tố phải mất một lúc mới ngẩng đầu nhìn Cố Tư, "Tôi muốn cô trở về nhà cũ tĩnh dưỡng, tôi nghĩ ở đây không an toàn, vậy nên..."
Bà mím miệng, có vẻ hơi xấu hổ.
Cố Tư nhướng mày, "Sau đó?"
Phương Tố che dấu vuốt ve tóc của mình, "Sau đó ông ấy hỏi tôi có đi cùng hay không."
Cố Tư sau khi nghĩ lại thì mừng rỡ, "Ý của ông ấy là, là muốn bà qua đó hay muốn bà không qua đó?"
Phương Tố liếm liếm môi, "Không biết có phải do tôi ảo tưởng không, ta thấy, ông ấy hình như là muốn tôi đi."
Cố Tư đập cho Phương Tố một cái lên người, "Được rồi, nếu bà đi với tôi, tôi sẽ đi, tôi nói bà nghe, tôi thực sự không muốn đến đó.
Mọi người ở đó, tôi không thích.
Nhưng nếu là có bà đi cùng, tôi có thể cân nhắc xem xét.
"
Cố Tư nói xong, đợi hai giây đồng hồ, cô đột nhiên nở nụ cười, "Thật ra là bà muốn đến đó.
Nhìn vẻ mặt của bà, tôi có thể nhìn ra ngay."
Phương Tố cười tủm tỉm, cố gắng làm cho mình bộ dạng ổn định hơn, "Đừng nói nhảm, tôi không nghĩ tới."
Cố Tư cười gằn, "Cứ giả vờ đi."
Cô có chút hài lòng, đứng dậy đi một hồi, "Tốt rồi, xem ra tối nay sẽ có chuyện."
Phương Tố suy nghĩ một chút nói: "Vừa rồi Cổ Nhân gọi điện thoại cho ông ấy, nghe không ra là có chuyện gì.
Tôi nghĩ Cổ Nhân khá là can đảm, biết đấu tranh giành cho được."
Cố Tư gật đầu, "Đúng vậy, tuy tôi mới gặp dì ấy một lần, nhưng tôi nghĩ dì ấy là người đơn giản, gọn gàng, xác định mục tiêu sẽ hành động, không cần quan tâm đến ý kiến của người khác."
Phương Tố gật đầu, Cổ Nhân thật đúng là có tính cách như vậy.
Lúc trước bà không nghĩ tới, vừa lúc Trì Chúc trả lời cuộc gọi, bà đột nhiên cảm thán Cổ Nhân.
Một người phụ nữ như vậy, bà ấy muốn gì, cuối cùng cũng sẽ có được.
Chỉ là bây giờ bà ấy muốn Trì Chúc...
Cố Tư quay đầu nhìn Phương Tố, "Không sao, đừng lo lắng, chúng ta đều ở đây, ba người hợp lại còn không thắng được sao?"
Phương Tố nhìn Cố Tư buồn cười, "Tư thế của cô, làm cho tôi luôn cảm thấy chúng ta không nói chuyện tình cảm."
Cố Tư ậm ừ, "Chuyện tình cảm, thật ra cũng cần phải chú ý sách lược, sách lược.
Hiện tại nhân duyên rất tốt.
Đừng sợ.
Người mà bà nên sợ chính là chính bà ấy.
Nếu bà nhịt chí trước, chính là cho dì ấy một cơ hội."
Phương Tố suy nghĩ một chút, mơ hồ gật đầu, "Được, tôi hiểu."
Trì Chúc và Trì Uyên nói chuyện phiếm dưới lầu một hồi Trì Chúc mới rời đi.
Ông không chào Phương Tố, liền lái xe rời đi.
Cố Tư đứng ở bên cửa sổ suýt chút nữa mắng ông, cái người đàn ông này thật sự không hiểu chuyện gì.
Ở cái tuổi già như vậy, sao vẫn không hiểu chuyện vậy chứ.
Cố Tư chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên giường Phương Tố.
Trì Uyên nói, "Ý của ba anh là bây giờ mẹ và Tiểu Tư quan hệ rất tốt, còn Tiểu Tư và những người khác ở nhà cũ cũng không tốt lắm.
Khi em trở về bên kia, sợ em không quen.
Ba muốn mẹ đi cùng Tiểu Tư qua đó.
Ba sẽ thông báo là ba đi đón mẹ về để mẹ có thêm mặt mũi, nhưng ba ngại nên không nói cho mẹ những chuyện này, nên bảo con chuyển lời, vậy ý mẹ là gì."
Cố Tư ở bên cạnh, sau đó trực tiếp trả lời cho Phương Tố, "Được, cứ vậy thôi.
Bà ấy sẽ về, không cần lo lắng."
Cô cũng nhìn về phía Phương Tố, "Ừ, chúng ta cùng nhau đến đó."
Phương Tố mím miệng, cố gắng hết sức kiềm nén biểu tình trên mặt, bà gật đầu, "Được."
Thực ra ai cũng có thể biết được bà vẫn còn tình cảm với Trì Chúc, lần này quay lại cũng là cơ hội cho bọn họ..