Phương Tố nghe Trì Uyên nói như vậy, liền thở dài: “Mẹ biết trước đây mẹ có hơi vô lý, ba con sống quả thật cũng có chút thê thảm.”
Nói xong bà có hơi không được tự nhiên cười cười: “Ba con đó, trước đây tính tình tốt quá rồi, mẹ liền cảm thấy, mẹ có thể làm loạn như thế nào cũng không việc gì, vì vậy cứ càng ngày càng không kiêng nể gì hết.”
Cố Tư ở bên cạnh cũng cảm khái theo: “Trì Uyên này, trước đây anh nếu hăng hái học tập theo ba, cũng không đến nỗi phải cùng với em kéo dài chuyện tái hôn đâu.”
Trì Uyên nghe vậy, liền lập tức nở nụ cười: “Đều tại anh, là lỗi của anh.”
Trước đây Trì Chúc đối với Phương Tố quá tốt rồi, mà anh lại làm ra chuyện như vậy với Cố Tư.
Kết quả ba con hai người, tất cả đều gặp khó khăn.
Phương Tố cũng cười: “Tính cách của Tiểu Tư còn tốt hơn mẹ, con lại giống như ba con, hai người mỗi ngày trôi qua càng sống chung càng tốt chứ ko đến nổi hỏng bét.”
Cố Tư hậm hực: “Bác nói đúng, tôi cũng có ý này.
Chính là việc tính tình của tôi tốt hơn so với bác nhiều.”
Phương Tố có chút không nhịn được, liền hừ một tiếng khinh miệt.
Nói chuyện như vậy một hồi, bọn họ đã tới hội sở của Chương Tự Chi rồi.
Người ở cửa hội sở nhận ra Cố Tư và Trì Uyên, vì vậy mấy người tranh nhau đến đón: “Cậu Chương nói ngài ấy lập tức tới đây, dặn dò các ngài hãy chờ thêm một lát.”
Cố Tư ừ ừ hai tiếng, sau đó lại gần, giống như trộm thụt thò hỏi: “Lão Chương gần đây có phải có chuyện gì khác thường không?”
Trì Uyên nhìn một lát, liền dặn dò Phương Tố mấy câu, sau đó rời đi.
Phương Tố cũng không quản Cố Tư, đi vào trong đại sảnh, trực tiếp ngồi xuống ghế sopha.
Cố Tư vẫn còn đứng cùng với người phục vụ, vẻ mặt ngoài ý muốn: “Gần đây đều không chơi mạt chược á? Anh ta mà vậy sao?”
Người phục vụ rất nghiêm túc gật đầu: “Vâng, gần đây không hề đánh mạt chược, sau đó ngày ngày chạy ra ngoài, còn rất chú ý vẻ ngoài.
Tôi cảm thấy ngài Chương giống như là đang yêu đương vậy đó.”
Có thể dẹp đi, chỉ cái xích vàng to đùng kia của anh ta, làm thế nào có thể yêu đương được.
Cố Tư cong môi: “Mắt của anh có phải không tốt lắm rồi không, cậu Chương của các người ra ngoài chỉ cần cái xích vàng to đùng kia không mất, các anh cứ yên tâm đi, không có cô gái bình thường nào có thể vừa mắt anh ấy đâu.”
Người phục vụ nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Vậy hẳn là tôi nghĩ nhầm rồi, cái xích vàng kia mỗi lần ra ngoài anh ấy đều luôn đeo.”
Cái thẩm mỹ này, cũng không biết là có cứu được không nữa.
Cố Tư nâng tay, vỗ vỗ vai của phục vụ: “Làm khó các anh rồi, dễ gì đi theo người như vậy.”
Phục vụ cười hì hì, bọn họ và Cố Tư đều quen thuộc, nói chuyện cũng không có kiêng kị cái gì.
Bọn họ nói: “Cậu chủ ấy dạo này cũng không biết có chuyện gì, cứ thấy không đúng lắm, còn những cái khác đều rất tốt.”
Người trong hội sở này, đã theo Chương Tự Chi khá lâu rồi.
Chương Tự Chi bình thường luôn là cái dáng vẻ không đứng đắn, nhưng đối với mấy người này thật sự rất coi trọng.
Trong gia đình ai có chuyện gì, Chương Tự Chi là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.
Tính tình này của anh, muốn nói là người đáng ghét thì thật sự là người đáng ghét.
Nhưng muốn nói tốt, cũng thật sự tốt.
Anh nếu đã coi ai là người của mình, vậy thì sẽ đối với người ta vô cùng thật lòng thật dạ.
Đang nói chuyên Chương Tự Chi bên kia đã quay trở về rồi.
Xe của anh dừng ở trước cửa, chạy vài bước liền đi tới đại sảnh.
Quả thật có một thời gian không gặp Cố Tư, Chương Tự Chi vô cùng nhớ cô.
Anh trực tiếp nhào tới, chính là muốn ôm lấy Cố Tư.
Kết quả Phương Tố ở bên kia vôi vàng kêu lên một tiếng.
Động tác của Chương Tự Chi liền dừng lại, anh vẫn còn dang tay, quay đầu nhìn Phương Tố: “Bà cũng đến sao?”
Phương Tố không đáp lại câu hỏi này: “Bỏ tay xuống, Cố Tư nhà tôi trong bụng có em bé, cậu bớt động tay động chân đi.”
Chương Tự Chi chớp chớp mắt, mới nhớ ra Cố Tư của hiện tại đã không còn là Cố Tư của trước đây nữa rồi.
Anh suy xét một chút, cũng thật sự bỏ tay xuống.
Cố Tư cười cười, bản thân lại tiến lại gần, ôm lấy Chương Tự Chi: “Lão Chương, anh thời gian này sao không đến tìm tôi, tôi mỗi ngày đều thấy nhàm chán vô cùng đó.”
Chương Tự Chi mỉm cười: “Chỉ là trong đoạn thời gian này bận chút việc, sau đó tôi nghe nói cô đến nhà tổ bên kia, tôi không thích ở đó, không thoải mái, cũng không muốn đi lắm.”
Cố Tư biết nơi đó có hơi nghiêm túc, Chương Tự Chi sống một mình bên ngoài, tùy tiện nằm tùy tiện ngủ, ở bên nhà tổ, chắc chắn là không được rồi.
Không nói đến bà cụ nhìn không nổi, bản thân anh đoán chừng cũng không được thoải mái.
Cố Tư ngẫm nghĩ liền gật đầu: “Vậy sau này có thời gian, tôi đến tìm anh, tôi tới tìm anh chơi đó.”
Cô quay đầu nhìn Phương Tố: “Tôi đem theo Bà Phương tới đây tìm anh, chúng ra cùng nhau chơi mạt chược.”
Chương Tự Chi đối với Phương Tố vẫn chưa có quen thuộc như vậy, cũng gật gật đầu: “Được được.”
Cố Tư xoay người, đi tới cầu thang: “Đến đây, trước tiên chơi một vòng đi, lâu lắm không đụng đến mạt chược chỗ anh rồi, tay tôi ngứa ngáy lắm rồi đó.”
Cố Tư khó khăn lắm mới tới, lại còn chủ động tìm anh đánh mạt chược, anh vội vàng bảo người chuẩn bị cho tốt chỗ chơi.
Cố Tư ngồi xuống, đảo mạt chược, sau đó hỏi: “Anh vừa rồi đi làm gì thế, có phải có chuyện không?”
Nói tới đây, động tác của Chương Tự Chi dừng một chút, anh nhìn Cố Tư: “Chuyện này, tôi trước đây muốn nói cho cô, nhưng không biết mở miệng như thế nào.”
Cố Tư vẫn là thật sự ngạc nhiên, anh còn có chuyện không biết phải mở miệng như thế nào hả?
Chuyện lạ hôm nay đặc biệt nhiều đó.
Cô mỉm cười: “Với tôi còn có chuyện không biết nói thế nào sao, anh nói nghe xem nào.”
Chương Tự Chi hắng hắng giọng: “Chỉ là tôi muốn nói với cô, tôi lại tìm được một việc để làm rồi, tôi thật sự, ông trời quả thật không cự tuyệt tôi mà.
Tôi cho rằng đời này không còn cách nào trở mình nữa rồi, kết quả cô đoán xem như thế nào.
Aiii, người đàn bà thối tha kia, hiện tại coi như là đã ra tay với tôi.”
Cố Tư ngẫm nghĩ một lát, cái gì mà người đàn bà thối tha, Chương Tự Chi dùng mấy từ này để nói về ai.
Cố Tư thử hỏi: “Trang Lệ Nhã? Hay là Ninh Tương?”
Nhưng Ninh Tương bên kia hình như vẫn còn ở trong tù, hẳn là không phải Ninh Tương, vì vậy chính là Trang Lệ Nhã?
Trước đây Chương Tự Chi nói muốn làm lộn xộn Trang Lệ Nhã và Ninh Bang nhưng thất bại, lẽ nào vẫn là bảo anh làm được rồi?
Chương Tự Chi dừng một lát, sau đó liền khoát khoát tay: “Không phải, bà già đó, tôi bây giờ không rảnh phản ứng lại bà ta, đợi tôi ở đây xử lý xong hết rồi, cô xem tôi làm sao trừng trị được bà ta.”
Cố Tư cười: “Anh lại có mục tiêu mới nào rồi, không phải Trang Lệ Nhã, tôi không nghĩ ra được.”
Chương Tự Chi lại gần Cố Tư: “Chính là cô cảnh sát kia, cô nhớ không.
Lần trước ở đây, chính là đây, đè tôi lên cái bàn kia, người phụ nữ kia, luôn theo tôi gây trở ngại.”
Cố Tư dừng một chút: “Cô ta còn có thể ra tay với anh.
Tình huống xảy ra thế nào?”
Chương Tự Chi cũng không biết rõ ràng cụ thể, chỉ là biết người phụ nữ kia hình như không làm cảnh sát nữa rồi, cụ thể nguyên nhân gì, anh cũng không thật sự hiểu rõ.
Người phụ nữ kia hiện tại mở một phòng tập thể hình, nhìn giống như muốn kinh doanh nghiêm chỉnh.
Đổi nghề rồi Chương Tự Chi cũng liền không sợ cô ta nữa, hai ngày nay đều qua đó gây chuyện.
Người phụ nữ này mấy hôm trước, ngày hôm qua và ngày hôm nay không biết có phải sợ rồi không, không có ở bên đó nữa, anh đợi đến nửa ngày, cũng không thấy người đâu.
Cố Tư nhíu mày: “Anh cùng với người ta gây khó dễ làm cái gì, vì trước đây thường đến kiểm tra và niêm phong hội sở này của anh sao?”
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư: “Tôi sẽ biết, cô khẳng định là sẽ phản ứng như vậy mà.”
Đảo qua đảo lại mạt chược, bắt đầu đánh.
Chương Tự Chi vừa đánh vừa nói: “Tôi đây là cậu chủ Chương, trước đây ai mà không cho tôi vài phần mặt mũi, mà cô ta, người phụ nữ thối tha đó, dám đem tôi đè lên bàn, đè lên mặt đất, tôi chắc chắn không vui rồi.”
Cố Tư thở dài: “Người ta là người nghiêm chỉnh chấp hành công vụ, anh nhất định là không chịu phối hợp nên mới như vậy.
Nếu anh thành thành thật thật người ta cũng không thèm phản ứng lại anh đâu.”.