Tùy Mị đã quản lý biểu cảm rất tốt, chỉ xem trên mặt thật đúng là cẩn thận không để lại kẽ hở nào.
Cô ta tranh thủ lúc Cố Tư đang nhìn thực đơn mà mở miệng nói, “Lần trước ở bệnh viện, tôi và cô Cố đã xảy ra một ít mâu thuẫn, lúc ấy tôi có chút không kiềm chế được bản thân mà đã động tay động chân.
Cái này tôi muốn nói tiếng xin lỗi với cô Cố, tôi không biết cô đang mang thai, may mà lúc ấy cũng không xảy ra chuyện gì khủng khiếp, nếu không thì lỗi của tôi sẽ nặng lắm.”
Cố Tư dời ánh mắt từ thực đơn và nhìn vào trên mặt Tùy Mị.
Cô cười, “Không có việc gì đâu.
Nếu không phải cô nhất quyết muốn mời chúng tôi ăn cơm thì chuyện này có lẽ cũng đã tự qua lâu rồi.”
Tùy Mị gật đầu, “Tôi biết có thể mọi người không để bụng chuyện này, nhưng trong lòng tôi rất băn khoăn, cho nên tôi vẫn muốn trước mặt giải thích một chút.”
Cố Tư nhìn Tùy Mị, ánh mắt giống như là đang cười, nhưng nếu thật sự nhìn kỹ mới thấy bên trong cũng không mang ý cười.
Cô rất bội phục Tùy Mị, vẫn luôn rất bội phục.
Có thể là do tính cách, cô thật sự không có cách nào có thể ứng phó thích hợp với từng tình hình cụ thể như Tùy Mị làm như vậy.
Nếu như đổi lại là cô ở trong trường hợp này, cô có lẽ là sẽ ngừng lui tới với người đó luôn.
Không thích thì lập tức cắt đứt quan hệ sạch sẽ không để cho bản thân mình bức bối khó chịu.
Giống như Tùy Mị bây giờ thật ra cả với người với ta cũng xem như hơi xấu hổ.
Phương Tố gọi hai món và Cố Tư cũng gọi hai món.
Sau đó cô mới đưa thực đơn cho Trì Uyên, “Nào nào nào, đến lượt anh.”
Trì Uyên cười, “Hai người chọn món là được rồi.
Món Cố Tiểu Tư chọn, anh thích cả.”
Cố Tư nhỏ giọng hừ một chút, “Bây giờ mấy lời kiểu này, anh nói thuận miệng quá nhỉ.”
Trì Uyên cười, “Em lại muốn tính sổ với anh phải không?”
Cố Tư bĩu môi không nói lời nào.
Tùy Mị xem tương tác giữa hai người, nụ cười trên mặt vẫn như cũ.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tùy Mị bưng ly nước nhìn Cố Tư, “Biết cô không thể uống rượu, A Uyên lại phải lái xe nên tôi không gọi rượu.
Giờ tôi xin dùng nước thay rượu, chính thức nói với cô tiếng xin lỗi.”
Vẻ mặt Cố Tư nhìn qua rất dịu dàng, cúi đầu nhìn xuống ly nước trong tay, cầm ly lên hướng về phía Tùy Mị, nhưng cô không uống.
Cô nói, “Bây giờ ăn uống không thể so với bình thường được, tôi mà uống nước thì lát nữa lại ăn không trôi, cho nên không uống vẫn là tốt nhất.
Chẳng qua thành ý của cô, tôi đã cảm nhận được rồi, sau này không cần phải nhắc lại chuyện này nữa.”
Ánh mắt Tùy Mị nhìn lướt qua phía trên ly nước, ừ một tiếng, “Được.”
Phương Tố cũng liếc ly nước kia một chút.
Lúc bọn họ đến nước ở trong ly đó đã có rồi, có lẽ là Tùy Mị đã gọi trước.
Cố Tư đề phòng như thế cũng không phải không đúng.
Phương Tố nhìn ly nước xong lại ngước nhìn Tùy Mị.
Trên mặt Tùy Mị không hề có một chút vấn đề nào cả, không có bối rối, cũng không có chột dạ.
Cô ta và Phương Tố liếc nhau, cây ngay không sợ chết đứng.
Mấy giây sau cô ta mới quay đầu nhìn Trì Uyên rồi tiện thể nói về mấy chuyện liên quan đến hợp tác gần đây.
Phần lớn Trì Uyên chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng ừ, ồ, à vài tiếng.
Người thông minh vừa nhìn liền biết Trì Uyên không có hứng thú gì khi nói chuyện công việc.
Tuy nhiên, Tùy Mị lại cứ như là không nhìn ra vậy, rất nghiêm túc nói công ty nhà cô ta gần đây có dự định mua một lô hàng từ công ty nhà họ Trì.
Cô ta còn nói chi tiết một lượt về lô hàng kia.
Cố Tư không thích nghe những chuyện như thế này cho lắm.
Cô dựa vào bàn quay đầu lại nhìn Phương Tố, “ Trên đường đến đây, tôi thấy điện thoại di động của bác có tin nhắn, bác nhìn lúc lâu cũng không trả lời.
Sao vậy? Là ông cả gửi à?”
Động tác của Phương Tố đột nhiên dừng lại.
Bà ta quay đầu nhìn Cố Tư, hạ giọng nói xuống, “Những lời như vậy, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
Cố Tư chớp mắt và cười vui vẻ, “Chỗ này bác còn đề phòng ai chứ?”
Mặc dù cô cũng hạ giọng nói xuống, nhưng trên bàn ăn chỉ có mấy người như vậy, gộp lại cũng chỉ có một bàn lớn chừng ấy.
Trừ khi là áp tai nói nhỏ, nếu không thì không có ai không nghe được.
Tùy Mị vừa khéo mới nói xong một câu, đang có khoảng trống thì lời nói của Cố Tư truyền tới.
Cô ta cầm lấy ly nước, cúi đầu uống nước xong, sau đó nghe thấy Phương Tố nói, “Loại chuyện này không phải là nên đề phòng ai, mà là lẽ ra chuyện này chỉ nên nói riêng giữa hai chúng ta thôi.”
Thật ra lời này cũng không có cái gì không đúng, cũng rất bình thường, nhưng Tùy Mị chỉ cảm thấy không thoải mái lắm.
Cô ta nâng ly lên để che khuất anh mắt của mình.
Lúc người khác đã nhìn không thấy vẻ mặt của cô ta, rốt cuộc cô ta cũng lộ ra một chút không cam lòng.
Nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh, cũng không có nhiều thời gian cho mấy người trò chuyện tán gẫu.
Chờ các món ăn được dọn lên Cố Tư không nói lời nào.
Mà Tùy Mị vẫn còn nói chuyện, chẳng qua đều khuyên Cố Tư chú ý đến cân bằng dinh dưỡng.
Món gì nên ăn nhiều một chút, món gì cố gắng hạn chế ăn ít một chút, lải nha lải nhải như bà mẹ già vậy.
Thật ra trước kia Phương Tố cũng đối xử với Tùy Mị như thế.
Mặc dù Phương Tố lúc trước rất hay làm người khác khó chịu, nhưng bà ta đối xử với Tùy Mị tốt là từ tận đáy lòng.
Tùy Mị muốn cười một tiếng.
Những thứ vốn dĩ là của cô ta dường như bây giờ cũng đã thuộc về Cố Tư.
Cứ như Cố Tư được sinh ra là để khắc chế cô ta vậy.
Tùy Mị hít sâu một chút, để ly xuống.
Khóe mắt cô ta liếc qua trông thấy Cố Tư đang nói chuyện với Trì Uyên, cả hai người đều đang cười.
Phương Tố nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt dường như rất mãn nguyện.
Những người ở đối diện vừa xem chính là người một nhà, cô ta ngồi ở bên cạnh thật ra nhìn rất dư thừa.
Cô ta vốn dĩ có mấy cái tính toán trong lòng nhưng nhìn thấy cảnh này lại hoàn toàn không còn lại cái gì nữa.
Những kế hoạch dự định của trước kia, bây giờ xem ra thật buồn cười.
Sau đó, cô ta cũng không nói chuyện nữa.
Sau khi cô ta ngừng nói, không khí của ba người ở đối diện rõ ràng tốt hơn một chút.
Cố Tư và Phương Tố trêu đùa lẫn nhau, vượt qua thế hệ, nhìn họ cứ như là bạn bè của nhau.
Phương Tố khá che chở Cố Tư, thỉnh thoảng còn chặt chém Trì Uyên mấy câu.
Cuối cùng Cố Tư đặt tay lên ly nước, dường như là cô vô thức cầm ly lên.
Tùy Mị lập tức mở miệng nói, “Nước lạnh rồi, đổi một ly khác thì tốt hơn.”
Cố Tư sững sờ.
Thật ra bản thân cô cũng không muốn uống.
Nhưng nghe thấy Tùy Mị nói như vậy, cô vẫn kinh ngạc một chút.
Vẻ mặt Tùy Mị bình thản, chỉ nói một câu như vậy rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trì Uyên nhìn Tùy Mị một chút, ánh mắt trở nên lạnh lùng một chút rồi lại bình thường trở lại.
Một bữa cơm nhanh chóng xong xuôi, Trì Uyên ở đây thì bữa cơm này nhất định là không thể do Tùy Mị thanh toán rồi.
Anh lấy cớ đi vệ sinh ra khỏi phòng riêng rồi đi đến quầy tính tiền.
Chỉ là anh vừa mới đến quầy thì Tùy Mị cũng đi theo qua.
Cô ta gọi Trì Uyên một tiếng, sau đó nói, “Em biết ngay anh sẽ đi trả tiền mà.”
Trì Uyên ừ một tiếng, không nói gì khác.
Tùy Mị cũng không phải cứ nhất định phải tranh trả tiền với Trì Uyên, một bữa cơm cũng không bao nhiêu tiền.
Cô ta đợi Trì Uyên trả tiền xong, nhìn Trì Uyên nói, “Chúng ta nói chuyện một chút đi, em đảm bảo đây là lần cuối cùng em quấy rầy anh.”
Trì Uyên hơi cau mày nhưng vẫn nói câu được.
Một lần cuối cùng, anh cũng hi vọng Tùy Mị có thể không tiếp tục làm phiền thêm nữa.
Anh là người thích làm việc thẳng thắn, mấy lời nên nói anh đều nói cả rồi, anh cũng mong Tùy Mị sẽ dứt khoát buông tay.
Chứ cứ kéo mãi không đứt như thế này thật sự không có ý nghĩa gì.
Hai người đi ra cửa và đứng đó.
Tùy Mị bật cười trước, “Anh và Cố Tư, hình như tình cảm của hai người rất tốt.”
Trì Uyên ha ha một chút, “Không phải hình như.”
Mà đúng thật là rất tốt.
Tùy Mị dường như có chút bất đắc dĩ, “Trì Uyên, em thích anh.
Em biết anh biết được chuyện này.
Em cũng biết, anh không thích em.”
Nói đến đây, Tùy Mị cười tự giễu, “Thật ra từ trước đến giờ anh đều không thích em, đúng không?”.