Cố Tư và Trì Uyên đang ở nhà hàng bên cạnh, còn chưa ăn xong, thì Cố Tư nhận điện thoại của Phương Tố, nói là bên đó ăn cơm xong rồi, hỏi cô khi nào trở về.
Cố Tư ngây người: “Mọi người ăn xong rồi à?”
Cô là muốn hỏi cái khác, nhưng nghĩ đến Lâm Chí Dương chắc chắn đang ở bên cạnh bà, những lời nói kia, không tiện để nói ra lắm.
Phương Tố “ừ” một cái: “Bây giờ chúng tôi muốn đi mua đồ, cô có muốn đi cùng không?”
Cố Tư không quá rõ chuyện gì đang xảy ra bên đó, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mọi người đợi tôi một chút, tôi đến ngay, hai người ở trong xe đợi là được rồi.”
Phương Tố nói được, rồi cúp điện thoại.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn Trì Uyên: “Bác Phương nói là bên kia ăn xong rồi, em cảm thấy dường như không phải diễn ra như em nghĩ.”
Trì Uyên đặt đũa xuống, vừa rồi những lời Phương Tố nói trong điện thoại, anh cũng nghe thấy.
Anh nói: “Vậy đi thôi, xem thử bên đó xảy ra chuyện gì.”
Cố Tư cùng Trì Uyên đi ra khỏi nhà hàng, vừa quay đầu thì nhìn thấy Trì Chúc.
Trì Chúc đứng ở cửa nhà hàng bên cạnh, đang hút thuốc.
Nhìn dáng vẻ dường như có chút không vui lắm.
Cố Tư đi qua trước: “Chuyện gì vậy, sao bọn họ lại đi trước rồi?”
Trì Chúc nhìn Cố Tư, “ừ” một tiếng: “Bọn họ ăn xong rồi đi trước rồi.”
Xe của Lâm Chí Dương đậu cách đó không xa, Cố Tư quay đầu thì có thể nhìn thấy.
Cô thở dài, cũng không biết nên hỏi cái gì.
Cô nói: “Được rồi, vậy tôi đi qua đó xem thử xảy ra chuyện gì, không sao, có tôi ở đây, hai người bọn họ không tiến triển được gì đâu.”
Trì Chúc “a” một cái, cũng không biết rốt cuộc đây là ý gì.
Trì Uyên vỗ nhẹ vai Cố Tư: “Em đừng để mệt quá..”
Cố Tư hướng về anh vẫy tay, rồi cũng rời đi.
Phương Tố và Lâm Chi Dương đều ở trên xe, hai người đều đang trầm mặc.
Cố Tư mở cửa xe đi lên: “Nhanh như vậy đã ăn xong rồi à.”
Lâm Chí Dương “ừ” một cái: “Đi thôi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là chỗ kia nhìn không tệ, chúng ta trực tiếp đến đó mua là được.”
Phương Tố không nói gì, xe cũng chạy đi.
Cố Tư đợi một chút, vỗ tay Phương Tố một cái, Phương Tố quay đầu nhìn cô, không có biểu cảm gì.
Nhìn bộ dạng như vậy, chắc là tiến triển không được tốt lắm.
Cố Tư có chút oán trách Trì Chúc, đã là người lớn như vậy rồi, tại sao chút chuyện nhỏ như vậy cũng giải quyết không xong.
Nhìn thấy tình địch, chỉ cần trực tiếp xông lên không được à.
Khi xe dừng lại, Lâm Chí Dương đi mua một tấm rèm cửa đã vừa ý trước đó, rồi báo hết tất cả kích thước.
Thái độ ba người rõ ràng không tốt như trước đó.
Đặc biệt là Phương Tố, nhìn có chút rầu rĩ không vui.
Sau khi mua xong đồ, dạo xung quanh một chút, Cố Tư nói cô mệt rồi.
Phương Tố thuận theo lời của cô cũng nói mình hơi mệt.
Thế nên hôm nay cũng chỉ đến đây, Lâm Chí Dương lái xe đưa Cố Tư và Phương Tố đến câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Sau khi xuống xe Phương Tố không nói chuyện, Cố Tư đứng trước Phương Tố, vẫy tay chào Lâm Chí Dương.
Lâm Chí Dương nhìn Phương Tố một chút, rồi gật gật đầu, không nói nhiều, trực tiếp lái xe rời đi.
Cố Tư đợi sau khi xe Lâm Chí Dương biến mất, mới quay đầu nhìn Phương Tố: “Sao vậy, nói chuyện bất thành rồi?”
Phương Tố thở dài: “Cũng không có bất thành, chỉ là đơn giản nói chuyện vài câu rồi xong chuyện.”
Cố Tư gật đầu: “Ồ, nói vài câu là nói gì vậy?”
Là nói gì, hiện tại Phương Tố cũng nhớ không ra, dường như đều là vài lời không quan trọng.
Bây giờ bà chỉ nhớ sự dè dặt lúc đó của mình.
Thật sự là vô cùng mất mặt mà.
Đã lớn tuổi như vậy rồi, loại trường hợp này lại còn có thể khẩn trương không giống ai.
Bây giờ nghĩ lại, giải quyết của bản thân đối với chuyện đó, thật sự là thất bại.
Bà không muốn nói lắm, xoay người đi vào câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi hoàn toàn không ngủ, đang đứng ở cửa sổ phòng.
Bị một người phụ nữ đánh một đấm, đây là một chuyện khiến anh ta chấp nhận bất lực.
Làm sao anh có thể ngủ được.
Chương Tự Chi ở đây hút rất nhiều thuốc, sau đó hút đến bản thân cũng cảm thấy hơi chóang váng
Anh ta mở cửa sổ, cứ đứng như vậy, thật sự trong đầu nghĩ đến cái gì, cũng không có.
Chính là một khoảng trống rỗng.
Cứ như vậy sau một lúc, bên kia có người phục vụ đến, nói là Cố Tư và Phương Tố đến rồi.
Chương Tự Chi “ừ” một cái: “Nói là tôi đã ngủ rồi, có lẽ Tiểu Cố Tư sẽ tự mình tìm đồ chơi.”
Tâm trạng anh ta vô cùng không tốt, lúc trước còn muốn tìm người thổ lộ, mắng vài câu, bây giờ không muốn nữa, bây giờ một câu cũng không muốn nói.
Phục vụ đi ra ngoài chiêu đãi Cố Tư và Phương Tố, Chương Tự Chi liền trở lại giường, trực tiếp nằm trên đó.
Trong điện thoại có một tin nhắn, thật sự vừa rồi điện thoại rung lên một cái, anh ta không muốn xem, cũng không thèm để ý tới.
Hiện tại đang nằm thế này, anh ta lấy điện thoại, lướt đến hộp thư đến.
Là cấp dưới gọi điện thoại đến anh ta không nhận, sau đó gởi một tin nhắn đến.
Chương Tự Chi chỉ mới liếc nhìn tin nhắn đã không nhịn nổi liền mắng: “Đồ đàn bà thối, chết hay không chết ai quan tâm cô ta.”
Nói xong anh ta trực tiếp ném điện thoại ra, sau đó trở người,ôm mền nhắm mắt lại.
Vẫn là ngủ thôi, ngủ rồi thì cái gì cũng không nghĩ nữa.
Cố Tư và Phương Tố đến môt phòng riêng, phục vụ mang nước trái cây và trà đến, sau đó lui ra ngoài.
Cố Tư kéo Phương Tố: “Nào Nào Nào, nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Phương Tố gãi gãi đầu: “Cô bảo tôi nói, tôi cũng là mông lung, tôi cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Cố Tư liền mỉm cười: “Bác nói xem, bác là nữ chính mà, tại sao còn không biết xảy ra chuyện gì.”
Quả thật là Phương Tố không biết.
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chuyện gì cũng không có, chỉ là đang ăn cơm gặp nhau chào hỏi.
Nhưng lại cảm thấy cuộc gặp gỡ lần này dường như cũng là một điều then chốt.
Về phần mấu chốt ở chỗ nào, bà cũng không biết.
Cố Tư thấy Phương Tố như vậy, cũng không hỏi nữa.
Rõ ràng là bà vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc chuyện vừa rồi.
Cố Tư chéo chân dựa vào ghế: “thật sự cũng không có gì, bất quá chỉ là cùng một người bạn khác giới ăn cơm gặp chồng cũ, chưa kể bác cùng người bạn đó chuyện gì cũng không có, thì chính là có, cũng với chồng cũ của bác không có quan hệ gì, hai người cũng không nói sẽ một lần nữa ở bên nhau có phải không, thực sự ông ấy cũng chẳng có lý do gì để tức giận cả.”
Cố Tư nói như vậy, Phương Tố cảm thấy rất hợp lý, bà “ừ” một cái: “Cô nói phải, coi như thật sự tôi và Lâm Chí Dương như thế nào, thì Trì Chúc cũng không có tư cách thể hiện sắc mặt cho tôi xem.”
“Đúng vậy.” Cố Tư nhìn Phương Tố “Lấy khí chất của bác ra, mặc dù chuyện kia của bác và chồng trước của bác, chủ yếu là trách bác, nhưng phụ nữ mà, hơi già mồm một chút cũng không sao.”
Cố Tư nói đến chuyện này, liền nhớ tới bản thân và Trì Uyên.
Cô cảm thấy bản thân mình cũng rất già mồm.
Bên kia Trì Chúc và Trì Uyên trở về công ty.
Trên đường đi Trì Chúc không nói chuyện.
Không biết vì sao Trì Uyên lại cảm thấy hơi buồn cười.
Anh nói: “Nhìn thấy mẹ con cùng người đàn ông khác ăn cơm, có phải trong lòng cảm thấy không thoải mái?”
Trì Chúc nghĩ nghĩ, rồi trực tiếp thừa nhận: “Là rất khó chịu.”
Trì Uyên liền mỉm cười: “Hết cách rồi, hai người đã ly hôn rồi, bà ấy cùng ai ở bên nhau, đó là tự do của bà ấy, ba cũng không thể kiểm soát nữa.”
Trì Chúc nhìn Trì Uyên một chút: “Con nói như vậy, ba luôn cảm thấy con là đang xem náo nhiệt.”
Trì Uyên cong khóe môi: “Thực sự lúc trước con cảm thấy tuổi tác và tính tình của mẹ con, nếu chia tay với ba rồi, thì cuộc đời này cũng chỉ có một mình, nhưng bây giờ con thấy bản thân mình sai quá sai, con nghĩ mẹ con phát triển mùa xuân thứ hai của mình, đó cũng là một chuyện rất dễ dàng.”.