Khi Trì Uyên và Cố Tư về đến nhà tổ, Trì Chúc vẫn chưa ngủ, ông ta còn ngồi ở trên ghế sô pha.
TV đang bật nhưng rõ ràng ông ta không xem.
Trì Uyên đi vào phòng khách trước, anh thấy Trì Chúc thì hơi ngạc nhiên, “Ba, ba vẫn chưa ngủ sao ạ?”
Trì Chúc mất mấy giây mới quay đầu nhìn qua, “Ừm, vẫn chưa buồn ngủ.”
Cố Tư đi vào ngay sau đó, cô nhìn đồng hồ rồi suýt thì bật cười.
Trì Chúc mặc dù đang cố giả bộ, nhưng ông ta không thể che giấu được vẻ mặt không vui và cô đơn kia.
Trì Uyên a một tiếng, “Trời cũng khuya rồi, ba đi ngủ sớm một chút đi.”
Anh cũng chỉ nói một câu như vậy rồi đi lên lầu với Cố Tư.
Khi Cố Tư bước lên cầu thang, cô cúi đầu nhìn Trì Chúc một chút.
Trì Chúc co chân lên, nhìn qua dường như ông ta có chút bực bội.
Cô nở nụ cười đi về phòng với Trì Uyên.
Vừa vào phòng đóng cửa lại, Cố Tư lập tức bật cười, “Anh có thấy biểu cảm kia của ba anh không? Em nói cho anh biết, nhất định là kết quả của chuyện hồi trưa.”
Trì Uyên cởi áo khoác, trong lòng có chút xao lãng, chỉ là a một tiếng.
Cố Tư cũng lấy bộ đồ ngủ của mình và đi về phía phòng tắm, “Đúng rồi, vừa rồi anh nói xe anh bị sao vậy? Có vấn đề gì vậy?”
Hành động của Trì Uyên dừng lại một chút, “Cần số không gạt được, ngoài ra cũng không có gì.”
Anh chỉ là bịa ra cái lí do thoái thác vậy thôi.
Thật ra có một số việc Cố Tư có biết cũng không có gì tốt cả.
Hơn nữa theo tính khí của Cố Tư, cô nhất định sẽ tức giận, rồi lại muốn tìm cơ hội đi tính sổ với mấy người kia.
Chuyện này lúc bình thường anh còn không muốn cô dính dáng vào nữa là, bây giờ cô lại đang mang thai chuyện này càng không thể để cô biết.
Cố Tư a một tiếng.
Cô cũng không nghi ngờ cái gì mà đi rửa mặt.
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn quyết định ra khỏi phòng, anh đứng ở hành lang gọi điện thoại.
Cố Tư ngâm nga bài hát nhanh chóng đi ra, cô không nhìn thấy Trì Uyên còn có chút ngạc nhiên.
Cô đẩy cửa chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ rồi nhìn về phía hành lang một chút.
Trì Uyên đang ở cuối hành lang nói chuyện điện thoại.
Cố Tư mím môi, nghĩ chút rồi đóng cửa lại.
Cô dưỡng da xong rồi nằm lên giường, không bao lâu thì Trì Uyên bước vào.
Cố Tư nhắm mắt lại, cô nghe thấy tiếng Trì Uyên đi rửa mặt.
Sau đó không bao lâu anh nằm xuống bên cạnh cô.
Cố Tư trở mình và quay lưng lại với Trì Uyên, nhưng cô vẫn nói, “Anh tự cẩn thận một chút.”
Trì Uyên vừa nằm xuống, anh nghe cô nói vậy còn sửng sốt một chút, chẳng qua sau đó anh lập tức hiểu ý của Cố Tư.
Anh ôm Cố Tư từ phía sau”Anh biết rồi, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”
Cố Tư không nói nữa.
Thật ra thì dựa vào năng lực của Trì Uyên, Cố Tư còn khá là yên tâm.
Người đàn ông này đã ở thương trường nhiều năm như vậy, chắc là anh cũng có thế lực của riêng mình.
Trong những trường hợp bình thường, chắc là cũng không có chuyện gì xảy ra với anh.
Bên kia, Trì Chúc ngồi dưới lầu một lúc lâu mới tắt TV.
Ông ta đi mở một chai rượu vang đỏ.
Ông ta cũng không uống hết, chỉ uống hai ly liên tục, sau đó để chai rượu và cái ly tại trên bàn trà ở phòng khách.
Ông ta từ từ lên lầu.
Rượu này nồng độ cồn cũng không cao lắm, nhưng là uống liên tục hai ly nên ít nhiều cũng có chút men say.
Trì Chúc trở về phòng cũng không tắm rửa mà thay quần áo rồi nằm xuống luôn.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, ông ta liếc nhìn điện thoại.
Cổ Nhan đã gửi cho ông ta một tin nhắn chúc ngủ ngon, ngoài ra không có cái gì khác.
Ông ta chép miệng một cái, ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Cố Tư dậy rất muộn, Trì Uyên đã sớm cơm nước xong xuôi đi làm rồi.
Cô lững thững đi xuống lầu.
Bà cụ đang ngồi trong phòng khách, thấy Cố Tư xuống liền vẫy tay gọi cô lại, “Nào, qua đây.
Bà hỏi cháu chuyện này chút.”
Cố Tư a một tiếng rồi nhanh chóng đi qua, “Có chuyện gì sao ạ?”
Vẻ mặt bà cụ nghi hoặc, chờ Cố Tư ngồi đối diện rồi mới nói, “Đêm qua mấy đứa trở về có nhìn thấy A Chúc ở dưới lầu không?”
Cố Tư gật đầu, “Có ạ, ở dưới lầu xem TV.”
Bà cụ hít vào một hơi, “Người làm nói với bà dưới lầu có một chai rượu vang đã mở, cũng uống hết một nửa rồi.
Hôm qua chúng ta cũng không uống, bà mới nghĩ có phải là nó đêm qua về rồi uống không.
Nhưng bà nghĩ mãi mà không ra, nó nửa đêm uống hết nửa bình rượu là sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”
Cố Tư chớp mắt nhìn, rồi đột nhiên phụt một tiếng bật cười.
Nhưng bà cụ lại cười không nổi, “Bà hơi lo lắng.
Bà cũng chưa thấy đứa nhỏ này nó bị như vậy bao giờ.
Có phải nó gặp phải chuyện gì không? Công việc không thuận lợi sao? Hôm qua nó tăng ca rất muộn mới về nhà, bà ngủ rồi mới về, hôm nay lại mới sáng sớm đã đi rồi, cũng không ở nhà ăn bữa sáng nữa.
Bà thật sự có chút không hiểu nó mà.”
Cố Tư từ từ gật đầu, “Hôm qua con có gặp ông cả, gặp ban ngày, ban đêm trở về cũng thấy.”
Cố Tư cảm thấy rằng không cần phải giấu bà cụ mấy chuyện về Phương Tố, thật ra bà cụ cũng suy nghĩ rất thoáng.
Có lẽ bà cụ có thể ở bên cạnh góp chút sức.
Vì vậy, cô đã kể việc xảy ra trưa hôm qua cho bà cụ nghe, kể còn rất kỹ.
Còn nói luôn cả phong cách trang trí trong nhà của Lâm Chí Dương.
Bà cụ có chút kinh ngạc, “A Tố đi xem mắt luôn rồi sao?”
Cố Tư mím miệng, “Chắc là cũng không phải xem mắt.
Cháu thấy bác Phương không có suy nghĩ đó nhưng bên nhà họ Phương có lẽ là có chút sốt ruột cũng nên, họ cảm thấy có một người điều kiện không tệ thì cứ thử xem một chút.”
Bà cụ chậm rãi gật đầu, “Điều đó cũng có thể hiểu được.
Dù sao thì A Tố cũng không còn trẻ nữa, bà cụ Phương thấy nó chỉ có một mình thì cũng mãi không yên lòng được.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng vậy, cho nên bên nhà họ Phương nhất định sẽ rất tích cực tìm bạn trai cho bác Phương.
Tính cách bác Phương bây giờ cũng khiến người khác yêu thích, hôm qua cháu thấy bác Lâm Chí Dương kia rất tốt với bà ấy, như thế rõ ràng là rất hài lòng với bà ấy rồi.”
Bà cụ chậm rãi a một tiếng.
Cố Tư ra vẻ lo lắng, “Cháu thấy ông cả có vẻ còn thích bác Phương.
Vào lúc này rồi thì phải tranh thủ thời gian chứ lỡ sơ ý cái bị người khác hốt đi mất thì có mà hối hận cả đời ấy ạ.”
Bà cụ nhìn Cố Tư một chút, “Bây giờ cháu nói đạo lý cứ ra hình ra dáng quá nhỉ.”.
Truyện Ngược
Cố Tư liền cười hì hì, “Cháu nói thật, cháu nhìn hai người bọn họ cháu đều thấy sốt ruột vô cùng luôn ấy.
Chúng ta ai cũng có thể nhìn ra hai người kia còn có tình cảm với nhau, nhưng là hai nhân vật chính lại không chịu tiến lên phía trước, cái này làm người bên cạnh nóng lòng chết đi được.”
Bà cụ cũng cười, “Cái này ấy à, vẫn phải xem bọn họ tự nghĩ như thế nào, chúng ta có nói cái gì thật ra cũng vô dụng cả.”
Nói thì nói như vậy, nhưng tính cách hai người kia thật sự đều có chút trầm tính, người bên cạnh không giúp đỡ mà chỉ dựa vào bọn họ tự cải thiện quan hệ thì không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào nữa.
Cố Tư nghĩ chút rồi nói, “Hay là thế này đi.
Lát nữa cháu hỏi Trì Uyên một chút bảo anh ấy xem chỗ ông cả có chuyện gì không, tình trạng ông ấy như thế nào.”
Bà cụ ừ một tiếng “Cũng được, xem chút đi, có thể yên tâm hơn chút.”
Cố Tư nói xong cũng đi ăn cơm, bà cụ được người làm dìu đi ra ngoài đi dạo.
Cố Tư đợi để ăn, cô gọi điện thoại cho Phương Tố trước.
Phương Tố đang ở nhà họ Phương.
Có lẽ bà ta phải ra ngoài nghe điện thoại, hạ nhỏ giọng xuống nói bà cụ Phương hẹn Lâm Chí Dương hôm nay qua ăn cơm.
Cố Tư ấy một tiếng, “Mẫu thân đại nhân nhà bác sao lại gấp gáp như vậy chứ? Mới qua có mấy ngày chứ mấy, vậy mà đã mời người ta đến nhà rồi à?”
Nếu tiếp tục như vậy thì có phải là mấy ngày nữa hai bên gia đình thông gia gặp nhau luôn à.
Đây cũng không phải là một chuyện tốt..