Trì Uyên gật đầu một cái, đưa dao cho người bên cạnh, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Anh nhìn đồng hồ, rồi xoay người đi ra bên ngoài, “Vết thương này các anh hỗ trợ xử lý một chút, sau khi chờ người ở bên trong tỉnh, lần lượt thẩm vấn từng người một, xem bọn họ có thể khai ra cái gì không?.”
Cấp dưới biết ý tứ của Trì Uyên, nói anh yên tâm, hôm nay nhất định sẽ hỏi ra chuyện hữu dụng.
Trì Uyên đi ra ngoài một đoạn, xoay người lại nói, “Thiết bị nghe lén, tra được thông tin người mua thì mang đến cho tôi.”
Sau đó anh ra cửa, lên xe lái trở về công ty.
Trì Chúc đang họp, Trì Uyên đi vào phòng làm việc của ông, bên trong không có ai, nhưng trên bàn làm việc có rất nhiều văn kiện.
Mấy chồng liền.
Trì Uyên nhìn chằm chằm, sau đó cau mày, làm nhiều việc như vậy, đây là muốn làm mình bận bịu chết phải không?
Trì Uyên liền ngồi xuống chờ.
Hội nghị kia của Trì Chúc đã mở thời gian khá dài, không bao lâu liền đẩy cửa đi vào.
Trông thấy Trì Uyên ở đây, Trì Chúc sững sốt một chút, “Làm sao thế, ba nghe nói con vừa mới ra ngoài.”
Trì Uyên a một tiếng, những chuyện kia, anh không muốn để Trì Chúc biết.
Anh trực tiếp đổi chủ đề, “Tiểu Tư gọi điện thoại tới, nói là bà ngoại của con mời Lâm Chí Dương đi ăn cơm trưa, con nghe, tin tức này cũng không tốt lắm.”
Trì Chúc ngừng một lát, xoay người đi về phía sau bàn làm việc của mình, “Làm sao không tốt, qua ăn bữa cơm, giao lưu tình cảm, không phải vô cùng tốt sao.”
Trì Uyên tới, đứng ở trước mặt bàn làm việc, “Ba thật sự cảm thấy như vậy? Nếu ba nói như vậy, con cũng nói thật, con cảm thấy ba nói rất đúng, bà ngoại con, rõ ràng rất coi trọng Lâm Chí Dương, mẹ con bây giờ tính cách đã thay đổi khá nhiều, bà ấy cũng còn trẻ, con nghe Tiểu Tư nói, Lâm Chí Dương kia đối với mẹ rất vừa ý, tốt như vậy giao lưu mấy lần, có thể đoán được hai người sắp đưa ra quyết định.”
Nét mặt Trì Chúc không có gì thay đổi, cũng chỉ ừ một tiếng.
Trì Uyên nhìn chằm chằm Trì Chúc, một lúc sau liền cười.
Anh gật đầu một cái,” Ðược rồi, nếu ba cảm thấy không có vấn đề gì, vậy con cũng sẽ không nói gì, ba làm việc đi, con cũng đang vội đi, công việc gần đây thật sự quá nhiều.”
Trì Uyên cười ha hả rồi rời đi, Trì Chúc cúi đầu xem văn kiện.
Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, ông mới chậm rãi ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, đùng một tiếng đem văn kiện gập lại.
Trì Uyên cũng không quản Trì Chúc, không nói Phương Tố đã thay đổi, Trì Chúc cũng đã thay đổi.
Trước đây ông rất nâng niu Phương Tố, làm sao mà thời điểm mấu chốt này, lại không gắng sức nữa.
Trì Uyên trở về phòng làm việc, xem lại đống tài liệu lúc sáng còn lại.
Cửa phòng làm việc mở ra, văn kiện anh mới xem được một nửa, thì đã nhìn thấy Trì Chúc đi ngang qua cửa.
Ông không cầm bất cứ thứ gì trên tay, bước đi trông rất vội vàng.
Trì Uyên nhìn một cái, rồi bật cười.
Bây giờ không giả bộ được nữa
Trì Chúc rời khỏi công ty, lái xe thẳng đến nhà họ Phương.
Xe dừng ở đối diện nhà họ Phương, vừa đậu xe xong, liền nhìn thấy Lâm Chí Dương lái xe tới.
Ông biết chiếc xe này, hôm qua nhìn thấy, đã biết không phải xe sang trọng gì
Trì Chúc lắc đầu một cái, cũng không biết mình không hài lòng với đối phương ở điểm gì nữa.
Lâm Chí Dương lái xe đến cửa, sau đó đợi một chút, cửa lớn liền mở ra.
Anh ta lái xe tiến vào.
Trì Chúc lấy điếu thuốc ra, châm lửa, cứ như vậy mà nhìn.
Nhà trai mà được mời tới cửa ăn cơm, chắc chắn là phải tốn thời gian rất lâu, trong lòng Trì Chúc cũng biết
Ông đợi một chút, cảm thấy thời gian không còn nhiều, liền gọi điện thoại qua cho Phương Tố.
Rất lâu sau Phương Tố mới trả lời, bà chắc hẳn là phải tránh mặt để đi nghe điện thoại, trong điện thoại cũng không có giọng nói của người nào khác.
Trì Chúc mở miệng liền hỏi, “Em có bận không?”
Phương Tố do dự một chút, “Không có, em không bận.”
Trì Chúc thở ra một hơi, “Đến giờ ăn cơm rồi.”
Phương Tố ừ một tiếng, “ Sắp rồi, em vẫn chưa ăn, buổi trưa anh cũng sắp tan làm rồi nhì?
Bà có chút khẩn trương, thực ra không biết nói gì cho phải.
Trì Chúc nói, “Anh chạy ra ngoài có việc, đã nói chuyện xong rồi.”
Phương Tố suy nghĩ một hồi lâu, cũng chỉ ừ một tiếng.
Trì Chúc nói một câu tiếp theo, “Nếu tiện thì cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, ngày hôm qua ở quán cơm, cũng chưa nói cùng nhau ăn chung bữa cơm.”
Phương Tố ngừng lại, liền trầm mặc.
Trì Chúc đợi một chút, thấy bà không lên tiếng, liền cười, “Nếu không tiện thì coi như thôi đi.”
Thật ra nếu nói trong giọng điệu của Trì Chúc có cái gì khác, nói thật là không có, Trì Chúc cảm giác lời nói này rất bình thường.
Nhưng với Phương Tố không hiểu sao nghe xong lại có một loại cảm giác mất mát.
Bà cắn môi, “Vậy anh ở đâu, em có thể qua nhưng sẽ hơi muộn một chút.”
Trì Chúc ngừng một lát, vội vàng liền nói, “Không cần sốt ruột, em dọn dẹp xong, anh sẽ qua đón em.”
Phương Tố nói được, sau đó còn nói “Lúc đó em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Trì Chúc cất điện thoại, nhìn chằm chằm vào cửa nhà họ Phương, đột nhiên bật cười.
Phương Tố kia đi ra cũng không chậm như vậy.
Bà mặc chiếc váy dài, màu trắng, tóc búi cao.
Có thể nhận thấy được sự tỉ mỉ qua lối ăn mặc.
Sau khi ra ngoài, Phương Tố liền gọi điện thoại cho Trì Chúc, rồi nói vị trí của mình.
Trì Chúc ừ một tiếng, “Vừa văn anh đi ngang qua, anh lập tức đến ngay.”
Ông lái xe một vòng, rồi lái đến trước cửa nhà họ Phương.
Xe dừng lại, Phương Tố trực tiếp mở cửa đi lên.
Sau khi xe nổ máy, Phương Tố liền hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?.”
Trì Chúc đã nghĩ sẽ đi đâu trong lúc đợi bà, “Đến nơi rồi em sẽ biết.”
Phương Tố không nói nữa, bà cầm điện thoại di động trong tay, bên trên là tin nhắn của Cố Tư gửi tới.
Cố Tư là một người rất thích hóng chuyện, gửi tin nhắn tới, cũng chỉ muốn hỏi bà Trì Chúc có động tĩnh gì không.
Tin nhắn này đã được gửi tới một lúc lâu, bà vẫn luôn chưa có thời gian trả lời.
Tin nhắn gửi tới khi bà đang ở nhà họ Phương, lúc đó bà đang không tiện lắm, vừa vặn nói chuyện muốn đi ra ngoài, bà cụ Phương không được vui cho lắm, thể hiện bằng sắc mặt cho bà thấy,
Cuối cùng, Lâm Chí Dương tiến tới hòa giải nói không sao cả.
Anh ta nói rõ lý do bà tạm thời có việc nên phải đi, đầu năm nay, ai cũng có khả năng đột nhiên có chuyện cần phải xử lý, anh ấy nói không sao cả.
Không biết Lâm Chí Dương có nhìn thấy gì không, nhưng bà cụ Phương chắc hẳn đã nhìn ra vấn đề gì đó.
Bà trốn ra ngoài trả lời điện thoại, ngay sau đó liền chuẩn bị rời đi, bà cụ là người tinh ý, làm sao có thể nhìn mà không biết.
Phương Tố cảm thấy trên mặt đang nóng hừng hực.
Bà cụ Phương đối với bà có chút hận sắt không thành thép*, thời điểm trước đó bà đến ở Trì gia, bà cụ đã có chút tức giận.
(*) sắt không thành thép: diễn tả sự không hài lòng với một người, người được kỳ vọng rằng sẽ trở nên tốt hơn.
Nói bà xưa nay việc gì cũng không biết cân nhắc, làm sao có thể để mình lâm vào cục diện bị động như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, bà cụ tức giận, cũng là tình hữu khả nguyên*, bà đúng là chuyện gì cũng không biết cân nhắc.
(*) Tình hữu khả nguyên (情有可原): chỉ tình huống hợp lý, có thể tha thứ được.
Nhưng Phương Tố cũng không có cách nào, bà không cự tuyệt được Trì Chúc, giống như trước đây Trì Chúc cũng không thể cự tuyệt được những yêu cầu vô lý của bà.
Bà thở ra một hơi, chỉ là bây giờ ngược lại trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Vừa rồi ở trong một không gian cùng Lâm Chí Dương, thật sự cảm thấy không được tự nhiên muốn chết..