Cố Tư thật sự có chút bất đắc dĩ.
Trước đó Trì Uyên nói chờ Ninh Tôn trở về sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc ấy cô còn nghĩ dựa theo tính cách chững chạc trưởng thành của Trì Uyên thì anh nhất định sẽ bình tĩnh ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện.
Ai ngờ bây giờ cô lại được thấy cảnh Trì Uyên mỗi giây mỗi phút đều muốn làm Ninh Tôn khó chịu vậy chứ.
Cô biết ngay là suy nghĩ trước đây của cô thật sự rất qua loa.
Lẽ ra hôm nay không nên gọi anh đến.
Cố Tư thu tay lại rồi đứng dậy, “Em vẫn nên ra ngoài rửa tay một chút thì hơn.”
Nói xong lời này cô còn nói, “Anh đừng có đi theo em.”
Cô quay người và đi ra khỏi phòng.
Thật ra cô cũng không đi nhà vệ sinh, cô đi ra nhà hàng rồi đứng ở cửa.
Cũng không phải đợi lâu lắm cô đã thấy Trì Chúc tới.
Cố Tư có biết xe của Trì Chúc, chiếc xe kia dừng lại trước cửa Club của Chương Tự Chi.
Phương Tố và Lâm Chí Dương nhanh chóng từ Club đi ra ngoài.
Trì Chúc thì đứng bên cạnh xe.
Từ hướng Cố Tư đứng, cô không có cách nào nhìn thấy vẻ mặt của Trì Chúc.
Nhưng cô nghĩ tất cả mọi người đều là người hiểu tình huống, chắc là họ cũng sẽ không làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ quá.
Cố Tư khoanh tay đứng nhìn từ bên này, ba người kia đứng ở cửa Club của Chương Tự Chi, họ còn nói chuyện phiếm một lúc lâu.
Lúc nói chuyện thi thoảng cơ thể của họ còn nghiêng qua nghiêng lại.
Cố Tư nhìn kỹ một chút, ba người này đều có thể giả vờ tốt quá.
Nhìn bề ngoài vậy mà còn trông rất hòa hài.
Lại chờ trong chốc lát thì Mạnh Sướng và Tiểu Lâm cũng đến.
Cố Tư nhanh chóng vẫy tay với Mạnh Sướng và Tiểu Lâm, cô gọi bọn họ đi qua đây.
Phương Tố cũng nhìn thấy Cố Tư, bà ta đưa tay đập bả vai Trì Chúc một chút.
Có lẽ đây chính là một loại ăn ý, Trì Chúc gật đầu, hai người đi về phía nhà hàng trước.
Lâm Chí Dương hơi chậm một bước.
Cố Tư thấy rõ ràng vẻ mặt Lâm Chí Dương sững sờ, cô liếc qua Trì Chúc một chút.
Bữa tối hôm nay có lẽ sẽ có nhiều xáo trộn.
Có nhiều mối quan hệ lộn xộn giữa những người tham dự như vậy, Cố Tư cũng không biết lát nữa phải làm thế nào mới có thể dẫn dắt bầu không khí.
Mạnh Sướng và Tiểu Lâm nắm tay qua đây, mắt Cố Tư rũ xuống thấy ngay trên ngón tay Mạnh Sướng đeo một chiếc nhẫn.
Cố Tư cười trước, “Thiệp mời làm xong cả rồi chứ?”
Mạnh Sướng cười lấy ra một xấp thiệp mời từ trong túi xách, “Em còn định lát nữa trên bàn ăn gửi mỗi người một thiệp đây này.”
Cố Tư đi qua rút ra một tấm, cô mở ra nhìn trước một chút.
Bên trong thiệp là ảnh cưới của Mạnh Sướng và Tiểu Lâm.
Mặc dù có photoshop nên nhìn hơi khác người thật một chút nhưng nụ cười trên mặt trông rất thật.
Cố Tư giữ tấm thiệp mời này luôn, “Chúc mừng nhé.”
Mạnh Sướng cười có chút ngại ngùng, Tiểu Lâm lập tức nói câu cảm ơn.
Mọi người cùng nhau đi vào phòng.
Không khí bên trong phòng riêng có chút kỳ lạ.
Hai người Trì Uyên và Ninh Tôn đều mỗi người tự cầm một ly nước mà không nói lời nào.
Chương Tự Chi ở bên cạnh lại bắt đầu hùng hổ mắng.
Nhưng lần này anh ta không mắng Lương Ninh Như, mà là mắng mấy người bên nhà họ Ninh.
Xem thái độ của anh ta cũng không giống nhau.
Lúc Chương Tự Chi mắng Lương Ninh Như cũng không hung ác như thế này.
Bây giờ anh ta mắng mấy người nhà họ Ninh thì đúng là toàn những lời thô tục.
Ninh Tôn ở bên cạnh dường như không nghe lọt được một lời nào.
Từ ánh mắt của anh ta có thể nhận ra suy nghĩ anh ta đã có phần trống rỗng.
Trì Uyên thì hơi nhếch khóe miệng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy cứ muốn cho một đấm vào mặt vậy.
Chương Tự Chi thấy nhiều người đến như vậy lập tức vui vẻ vô cùng.
Anh ta nháy mắt liền quên luôn những lời mắng chửi người hồi nãy.
Anh ta mời mọi người ngồi xuống, sau đó cười lớn nói, “Lâu rồi không đông vui như vậy, ôi chao, hôm nay tôi thật sự rất vui.”
Nói xong anh ta giơ tay bấm chuông gọi nhân viên phục vụ lại để bắt đầu gọi món.
Chương Tự Chi còn nhiệt tình hơn cả nhân viên phục vụ, anh ta chỉ vào các món ăn trong thực đơn, món nào cũng giải thích rõ ràng.
Cố Tư thấy Chương Tự Chi như thế này, mặc dù cô thấy hơi buồn cười nhưng cô cũng khá hiểu cho anh ta.
Trước kia anh ta là một người thích đông vui như vậy, nhưng gần đây anh ta sống cũng không vui vẻ mấy.
Bây giờ lại thấy có nhiều người cùng nhau tụ tập như thế này, niềm vui này có thế nào cũng không thể che giấu nổi nữa.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh không cần nói lời nào luôn, chờ Chương Tự Chi giới thiệu hết các món ăn thì mọi người cũng gọi món xong.
Nhân viên phục vụ lúc này mới cười nhìn Chương Tự Chi, “Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương hôm nay thật sự rất vui nhỉ.”
Chương Tự Chi vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Ừ, rất vui.
Đi làm việc đi, dọn món nhanh lên đấy.”
Cố Tư nâng ly nước nhấp một ngụm.
Anh ta đúng là rất vui vẻ, chẳng qua trên bàn cơm này chắc là có người không vui đâu.
Mạnh Sướng đứng lên, đầu tiên là nói với mọi người cô ấy và Tiểu Lâm đã quyết định ngày kết hôn, ngày cũng khá gần.
Cô ấy lấy ra thiệp mời và gửi cho mọi người.
Mọi người tất nhiên là từng người một gửi lời chúc mừng đến họ.
Chương Tự Chi cầm thiệp mời nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó cũng không biết anh ta cảm thán cái gì.
Anh ta quay đầu lại nói với Ninh Tôn, “Haiz, hai người chúng ta không biết khi nào mới có thể gửi thiệp cưới cho họ nữa.”
Ninh Tôn chỉ liếc nhìn anh ta một chút, không nói lời nào.
Mặc dù khuôn mặt của anh ta trông có vẻ bình thường, nhưng Cố Tư biết anh ta không vui lắm.
Phương Tố ở bên cạnh lập tức nói, “Ninh Tôn chắc là dễ thôi, tôi thấy sau chương trình thi đấu ca nhạc kỳ này tỷ lệ bình chọn của cậu ấy rất cao, còn có rất nhiều fan bạn gái.”
Bà Phương gần đây càng ngày càng trẻ ra, đến cả ba chữ “fan bạn gái” bà ta cũng có thể nói ra đúng thật là làm cho Cố Tư kinh ngạc.
Chương Tự Chi hừ một chút, dùng giọng hơi làm nũng nói với Phương Tố, “Ý của bác là A Tôn thì dễ tìm, cháu thì không thể sao?”
Vậy mà Phương Tố cũng rất nghiêm túc khẽ gật đầu, “Đúng thế, ý tôi là vậy đấy.”
Bây giờ cảm xúc của Chương Tự Chi đã trở nên tốt hơn rất nhiều, anh ta quay đầu lại nhìn Cố Tư, “Cố Tiểu Tư cô xem người kia một chút xem.
Bà ấy bắt nạt tôi, lúc trên bàn mạt chược bắt nạt tôi, giờ trên bàn cơm cũng không tha cho tôi nữa.”
Cố Tư thật là nhịn không được mà bật cười.
Phương Tố cũng cười, sau đó bà ta quay đầu nhìn Trì Chúc một chút.
Thật ra Trì Chúc có chút ngạc nhiên, trước kia Phương Tố vô cùng thích làm giá, cho dù là trò chuyện với người cùng trang lứa bà ta cũng không nói mấy câu.
Vậy mà bây giờ bà ta có thể nói đùa với Cố Tư và Chương Tự Chi như thế này.
Đúng là rất không giống bà ta.
Lâm Chí Dương cũng không thân quen gì với những người này nên tất nhiên là ông ta không nói câu nào.
Chẳng qua để không quá mất mặt thì mọi người nói đùa ông ta cũng cười theo giống như hòa nhập cùng với mọi người vậy.
Nhà hàng dọn rượu lên trước.
Chương Tự Chi rất vui nên cũng gọi rất nhiều rượu.
Chờ dọn xong hết anh ta lập tức rót đầy ly cho tất cả đàn ông trong bàn.
Thật ra những người này đều phải lái xe chẳng qua giống như dịp ngày hôm nay mà không uống dường như cũng không phải cho lắm.
Trì Chúc cởi áo khoác, giọng điệu rất thoải mái, “Nếu không thì lát nữa tôi gọi người lái xe thay tới là được rồi.
Mấy dịp như hôm nay mà không uống rượu thì trong lòng cũng ngứa ngáy khó chịu.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh nói thêm, “Uống đi, uống đi.
Không có việc gì, nếu mà không được nữa thì qua nghỉ ngơi ở phòng trong Club là được chứ gì.”
Anh ta vậy mà suy nghĩ mọi thứ rất chu đáo.
Phương Tố quay đầu nhìn Lâm Chí Dương một chút, nhẹ giọng nói, “Ông cũng uống một chút đi, hôm nay vui như thế này cơ mà.
Có gì thì lát nữa để người đưa ông về cũng được.”
Lâm Chí Dương ừ một tiếng, “Tôi không sao, tôi bắt taxi về cũng được, thật ra cũng không xa lắm.”
Hai người đàn ông lớn tuổi nhất trong bàn đã giải quyết xong, những người khác lại càng không cần phải tránh gì cả.
Chương Tự Chi gọi nước trái cây cho mấy chị em phụ nữ trong bàn.
Còn chưa dọn món lên anh ta đã nâng ly nói với mọi người một bài phát biểu dạo đầu văn vẻ..